Trang:Quoc van trich diem 1930.pdf/91

Trang này cần phải được hiệu đính.
71
NGUYỄN-THỊ-ĐIỂM

Lời văn khúc này thật là êm-đềm ảo-não, rõ ra giọng nói một người đàn bà buồn bã, nhưng có vẻ thê-lương hơn là vẻ đau đớn, không đến nỗi réo-rắt sầu khổ như giọng văn Cung oán: thật là lời văn hợp với cảnh vậy. Kể về phần hay thì không kém gì văn Truyện Kiều và văn Cung oán. Nhiều đoạn đặt theo thể liê-hoàn, chữ cuối câu trên láy lại làm chữ đầu câu dưới, cứ thế đặt dài tới mấy câu, cũng thành một giọng riêng và đọc lên nghe cũng có một vẻ hay riêng.

LÚC BIỆT LY

Ngoài đầu cầu nước trong như lọc,
Đường bên cầu cỏ mọc còn non.
Đưa chàng lòng dười-dượi[1] buồn,
Bộ khôn bằng ngựa, thủy khôn bằng thuyền[2] 1.
Nước có chảy mà phiền chẳng tả,
Cỏ có thơm mà dạ chẳng khuây.
Nhủ rồi, nhủ lại cầm tay,
Bước đi một bước giây giây lại dừng.
Lòng thiếp tựa bóng trăng theo giọi,
Chàng sầu xa tìm cõi Thiên-san 2.
Múa gươm rượu tiễn chưa tàn,
Chỉ ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo 3.
Săn Lâu-lan rằng theo Giới-tử 4,
Tới Man-khê bàn sự Phục-ba 5.
Áo chàng đỏ tựa ráng pha,
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in.
Tiếng nhạc[3] ngựa lần xen tiếng trống,
Giáp mặt rồi phút bỗng chia tay.
Hà lương 6 chia rẽ đường này này,
Bên đường trông lá cờ bay ngùi-ngùi.
Quân trước đã gần ngoài doanh[4] Liễu 7,
Kỵ sau còn khuất nẻo Tràng-dương 8.
Quân đưa chàng ruổi lên đường,
Liễu-dương biết thiếp đoạn trường này chăng 9?
Tiếng địch thổi nghe chừng đồng vọng,
Hàng cờ bay trông bóng phất-phơ.


  1. Giặc giặc. —
  2. Ghe. —
  3. Đạc. —
  4. Dinh.