Võ-Tính giao thư cho Nguyễn-văn-Thịnh rồi cùng Nguyễn-tấn-Huyên ngồi trên lầu. — Khi ngồi trên lầu thì Võ-Tính miệng hút thuốc lá.
Chư Tướng đồng viết. — Trông thấy lầu cao tám góc, nhìn qua củi chất tứ bề; xương đồng da sắt khôn bì, dạ ngọc gan vàng mấy kẻ.
Đồng vãn viết. — Dạ ngọc gan vàng mấy kẻ, tấm lòng này, hầu dễ đan thanh; cô thân đối với cô-thành, dẫu nghìn năm nữa thơm danh vẫn còn.
Võ-Tính viết. — Thiên niên y thành quách, vạn cổ thử giang san; thương thay trăm họ lầm than, hầu dễ một mình êm mát.
Vãn viết. — Hầu dễ một mình êm mát, quyết phen này ngọc nát vàng tan; mình này đối với giang san, may ra miếu xã lại hoàn như xưa.
Chư Tướng đồng viết. — Sư sinh chân thiên cổ, oanh-liệt tú nhất trường 6; (như anh em tôi bây giờ) xét mình luống những hổ hang, nhớ bạn càng thêm thương tiếc.
Đồng vãn viết. — Nhớ bạn càng thêm thương tiếc, nghĩ sinh ly tử biệt mà đau; hai hàng giọt lụy tuông châu, trông ra nước thảm non sầu biết bao.
Nguyễn-tấn-Huyên viết. — Trên hết ngay với chúa, dưới trọn nghĩa cùng thầy; thủy chung mong trả ơn dầy, ly biệt càng thương nghĩa cũ.
Vãn viết. — Ly biệt càng thương nghĩa cũ, tấm lòng này biết thuở nào khuây; âm dương hai ngả chia tay, tồn vong âu cũng thảo ngay một niềm.
Võ-Tính viết. — (Nguyễn-văn-Biện) truyền phóng hỏa.
Nguyễn-văn-Biện lấy lửa, xong rụt-rè không dám đốt rồi bỏ mà chạy.
Hựu viết. — (Thôi thôi xin các ông lui ra đừng khóc làm chi nữa mà) một lời xin từ giã, các tướng phải lui xa; tàn thuốc ném ra, tức thời phóng hỏa.