Trang:Quoc van trich diem 1930.pdf/160

Trang này cần phải được hiệu đính.
140
BÀI TUỒNG

(Như ta chết làm vậy cũng là muốn trước là trả nghĩa cho vua, sau là đền ơn cho nước, bởi vậy cho nên) Cứng như vàng đá đỏ như son.

(Thuốc này là thuốc độc hè) Thuốc này xin chớ cho là độc.

(Bởi ta có chết đi nữa cũng là được thơm danh về sau, thế thì uống vào chẳng là ngon ru) Danh tiết mùi thơm chắc của ngon.

Ngô-tòng-Chu uống thuốc độc rồi tạ thế. — Quân ra.

Báo viết. — (Dạ dạ) quan Hiệp-trấn đã mất rồi.

Võ-Tính nghe báo vội-vàng chạy ra.

Võ-Tính viết. — (Nào ở đâu nào . . . . . quan Hiệp-trấn đã mất thiệt rồi nọ, như mầng ri) Khóc vì tình bầu-bạn, mừng vì nghĩa vua tôi, khen cho xem thác như chơi, tiếc chẳng đợi ta ít nữa.

Than rằng: (hiền huynh ôi!) Ai là không thác, đạo phải cho tròn; thương thay hiền-hữu, lòng đỏ như son; vì nòi, vì giống, vì nước, vì non; dẫu nghìn năm nữa, bia miệng không mòn.

Hựu viết. — Cám thương nghĩa cũ, mai táng đã an; cách hai ngày ta sẽ đăng đàn (quân), truyền chư tướng đồng lai hội diện.

Đem xác ông Ngô-tòng-Chu vào rồi các hàng chư tướng đều ra.

Hựu viết. — (Chư tướng) tờ này hiển thị, khắp các quan binh; (ta xin cám ơn các ông nghe) từ khi ta trấn thủ cô thành, nhờ tướng sĩ hết lòng trung phẫn; nay binh bì thực tận, mà lực kiệt thế cùng; (ta nghe lời cổ-ngữ có nói rằng:) « Thành tồn dữ tồn, thành vong dữ vong » 5, (nhưng rứa mà ta dẫu có chết đi nữa, không có để giặc nó thấy mặt ta đâu, bởi vậy cho nên) thành này thệ dữ câu vong, giặc nọ bất dung kiến diện; (tướng-quân Nguyễn-văn-Thịnh nghe ta dặn), gửi Tây-tướng phong thư nhất phiến, ta mất rồi ngươi khá giao lai; (thôi thôi) xin từ giã mọi người, (Nguyễn-tấn-Huyên) sẽ lên lầu đồng tọa.