ngỏ giải lòng đan; (tôi nghĩ rằng quân giặc nó giết thì nó chỉ giết một mình tôi mà thôi, bởi vậy cho nên) người, văn-quan, lo lấy tự toàn, tôi, võ-tướng, đà cam chịu thác.
Ngô-tòng-Chu viết. — (Dạ, thưa quan Nguyên-soái dạy làm vậy, nhưng rứa mà tôi nghĩ rằng văn võ cũng là tôi Triều-đình cả mà tới nay) người đã không úy tử, tôi cũng quyết quyên sinh; do lai văn võ lưỡng đồ, đồng thị tôn thân nhất niệm 2.
Võ-Tính viết. — Hảo trượng-phu chi chí khí (a)
Ngô-tòng-Chu viết. — Tôi xin lui.
Ngô-tòng-Chu vào.
Võ-Tính viết. — (Tổng-binh Nguyễn-tấn-Huyên, như ta cùng ngươi lâm cơ hoạn nạn, không có lẽ rằng hai ta cùng chết cả, một người mất thì phải một người còn, cũng bởi vì) nước còn đương nhiều nạn, tôi âu dễ mấy người; ta đã đành hết đạo làm tôi, ngươi cũng phải dành mình giúp chúa.
Nguyễn-tấn-Huyên viết. — (Dạ, dám thưa quan Nguyên-soái, như người dạy làm vậy, nhưng rứa mà còn thì ta còn với nhau, mất thì ta mất với nhau; nếu mà kẻ còn người mất như thế sao đành mà) tôi hết lòng với chúa, tớ giả nghĩa cùng thầy, (như tôi bây giờ) tử sinh quyết ở phen này, giúp-giập thiếu gì người khác.
Võ-Tính viết. — Hảo nam-tử chi hung khâm (a).
Hựu viết. — Hai người ta quyết kế, lầu Bát-giác sửa sang; củi khô thuốc súng sẵn sàng, ba ngày sẽ lên đàn hỏa (a).
Đều vào. — Ngô-tòng-Chu ra.
Ngô-tòng-Chu viết. — (như ta nay) thân quản gì lầm cát, lòng đối với giang-san; dẫu không tài dược mã khóa an 3, chẳng kém kẻ thao chùy bỉnh tiết 4; chí này đành đã quyết, (quân), độc-dược khả tương lai.
Quân mang thuốc độc lại.
Ngâm viết. — (Xưa nay ai cũng nói văn-thần úy tử, nay ta là văn-thần, nào ta có sợ chết đâu mà). Này thực gan già chẳng phải non,