Trang:Quoc van trich diem 1930.pdf/157

Trang này cần phải được hiệu đính.
137
VĂN-TẾ TRẬN VONG TƯỚNG SĨ

những chữ ấy nói ý gì? — Ngọn còi rúc nguyệt, nơi tẻ nơi vui, dịp trống dồn hoa, chốn tươi chốn ủ: sao thế? — Nghĩa những chữ trường oanh-liệt, hội tao-phùng. — Mùi chung đỉnh, vẻ áo xiêm: nói ý gì? — Kẻ khuất người còn là nói những ai? — Ai là thầy, ai là tớ? — Cảm thông, linh thính là thế nào? — Nghĩa chữ oan ở đây. — Biểu dương, tồn tuất là thế nào? — Theo lý-thuyết của ta thế nào là linh thiêng? — Nói qua về lý-thuyết sinh hóa của ta.

2. Nhặt (lặt) trong bài văn này những đoạn nào là thống-thiết, là hùng-hồn? — Tác-giả dùng những cách gì để làm cho người nghe phải cảm-động, kích-thích (thành-thực, ký-ức)? Tại sao ta đọc bài văn này thấy cảm-động kích-thích? Có phải vì lòng thành-thực và mối cảm-tình của tác-giả chính là một người chủ-động trong các việc kể trong bài này không?

3. Cứ xem bài văn này thì một bài văn-tế hay khác các bài văn lề-lối tán-tụng vì những điều gì?