Trang:Quoc van trich diem 1930.pdf/153

Trang này cần phải được hiệu đính.
133
VĂN-TẾ TRẬN VONG TƯỚNG-SĨ

Nằm gai nếm mật 10, chung nỗi ân-ưu; mở suối bắc cầu, riêng phần lao-khổ.

Trước từng trải Xiêm-la, Cao-miên về Gia-định mới dần ra Khánh, Thuận 11, đã mấy buổi sơn-phong hải-lễ 12, trời Cao, Quang 13 soi tỏ tấm kiên-trinh; rồi lại từ Đồ-bàn, Nam, Ngãi lấy Phú-xuân mà thẳng tới Thăng-long 14, biết bao phen vũ pháo vân thê 15, đất Lũng, Thục 16 lần vào nơi hiểm-cố.

Phận truy tùy, gẫm lại cũng cơ-duyên; trường tranh-đấu biết đâu là mệnh số.

Kẻ thời chen chân ngựa quyết giật cờ trong trận, xót lẽ gan vàng mà mệnh bạc, nắm lông hồng 17 theo đạn lạc tên bay; kẻ thời bắt mũi thuyền[1] toan cướp giáo giữa dòng, thương thay phép trọng để thân khinh, phong da ngựa 18 mặc bèo trôi sóng vỗ.

Hồn tráng sĩ biết đâu miền minh-mạc 19, mịt mù gió lốc, thổi dấu tha-hương 20; mặt chinh-phu khôn vẽ nét gian-nan, lập-lòe lửa chơi, soi chừng cổ-độ 21.

Ôi! cùng lòng trung-nghĩa, khác số đoản tu 22, nửa cuộc công-danh, chia phần kim cổ 23.

Đoái là tiếc xương đồng da sắt, thanh bảo-kiếm đã trăm rèn mới có, nợ áo cơm phải trả đến hình-hài; những là khen dạ đá gan vàng, bóng bạch-câu 24 xem nửa phút như không, ơn dầy đội cũng cam trong phế-phủ 25.

Phận dù không gác khói đài mây 26; danh đã dậy ngàn cây nội cỏ.

Thiết vì thủa theo cờ trước gió, thân chả quản màn sương đệm giá, những chờ xem cao thấp bức cân thường 27; tiếc cho khi lỡ bước giữa dòng, kiếp đã về cõi suối làng mây, nào kịp thấy ít nhiều ơn vũ-lộ 28.

Vâng thượng-đức hồi loan 29 tháng trước, đoàn ứng nghĩa dẫu Quảng, Thuận, Nghệ, Thanh 30 cũng vậy, giội ân-quang gieo khắp xuống đèo Ngang; mà những người


  1. Ghe