Trang này đã được phê chuẩn.
75
TRỞ VỎ LỬA RA

— Đi học thế này thì không mấy nỗi mà sạt cả cơ-nghiệp!

Phán Thục cắt nghĩa cho chàng:

— Có đâu đến nỗi! Trong thư nói, về nóc chính tháng thứ nhất đã trả rồi; đây là nóc chính tháng thứ hai và cả nóc phụ hai tháng nên mới lên đến ngần ấy. Mới vào trường phải sắm sách-vở nhiều, nên tốn kém, chứ sau lại, chỉ có nóc chính là 30$ mà thôi. Nếu có thêm nóc phụ nữa, cũng chẳng bao lăm, cậu bán lấy mươi tạ thóc là dư-dật.

— Anh nói vậy chớ bán thóc còn để nộp thuế nữa chứ. Mới rồi tôi nộp tất cả non ba trăm đồng bạc thuế, là nhờ tiền bán thóc, không thì có ở đâu.

Phán Thục cười cười, không nói gì thêm. Nhưng cửu Thưởng tò mò hỏi:

— Thưa anh, bây giờ tôi có thể trả phong thư này lại cho người ta không?

Phán Thục trả lời một cách thành thực:

— Trả thì sao lại chẳng được. Nhưng e về sau sinh sự lôi thôi cho cậu. Trường nhà nước, không phải dễ...

— Lôi thôi gì kia?

— Thì cậu nghĩ lấy khắc biết.

Vì lòng tiếc của mà đâm ra hỏi lẩn-thẩn thế kia, chứ cửu Thưởng có dại chi mà không thấy