Trang này đã được phê chuẩn.
71
TRỞ VỎ LỬA RA

bữa trước lấy lẽ đợi mãn tang là cốt để thu toàn lợi lấy vài năm nữa; nhưng bữa nay thấy có lẽ không lợi chi mà lại bị hại thì thà chia cho rồi.

Lá thư của Nghi ngày 3 Août làm cửu Thưởng nẩy ra cái ý kiến ấy. Chàng đã lấy bàn toán đổ đi đổ lại: Một tháng 40$ thêm vặt-vãnh nữa một năm cũng mất 500$. Ấy mới là năm đầu, còn năm thứ hai, thứ ba, thứ tư nữa, hễ càng lên, học-phí càng thêm trội. Phần gia-tài của Nghi cao tay cũng chỉ được mười mấy mẫu, làm gì té lợi ra một năm năm trăm đồng bạc? Số tiền học-phí của Nghi sau này nếu ta không từ chối được mà phải trả, bởi cả đống gia-tài ta còn giữ, thì có phải là làm thâm-xác đến ta không? Cửu Thưởng kết luận: chia đi, phần của Nghi, giao cho phán Thục giữ để cấp học-phí cho nó hằng năm. Mà nếu chàng giữ thì đã có sổ sách vào ra minh bạch; chàng chỉ lấy số lợi-tức của Nghi gởi cho Nghi mà thôi, chứ không bao giờ chịu để thâm đến cái túi của chàng.

Cửu Thưởng nói với phán Thục gái:

— Con Nghi thế mà nó đi, nó không nói với tôi.

Phán Thục gái bĩu môi:

— Nó không đi thì nó ở nhà để giữ con cho cậu!

— Chị nói cho quá, nhà tôi đầy-tớ thiếu chi, khi nào tôi lại bắt con Nghi giữ con?