Trang này đã được phê chuẩn.
110
PHỔ-THÔNG BÁN-NGUYÊT-SAN

Phán Thục càng tức mình hơn, vừa đứng dậy vừa vỗ cái bàn:

— Cậu lấy hơi gì mà nói như ông Hạng?

— Tôi chẳng lấy hơi gì hết. Tôi nói làm vậy mà đúng lắm đa.

Từ đầu đến cuối Nghi chẳng hề xen vào một câu. Nàng vẫn cho rằng nói với cửu Thưởng cũng như nói với đầu gối, phí lời mà vô-ích.

Trở về. Nghi bàn với phán Thục hay là nghe lời cửu Thưởng quách đi cho xong, vì nàng nôn-nả kiếm cho có tiền để trở ra Hanoi.

Phán Thục bác đi, không chịu, nàng nói với Nghi:

— Bây giờ thì tôi cũng túng-bấn và cần tiền như em. Nhưng chẳng phải là đã hết chỗ chạy đâu, Tội chi của cha của mẹ mình mà để cho nó ăn gấp năm gấp mười mình? Không thì đi kiện chứ.

Nghi nghĩ ngay sự đi kiện, thấy là một sự mang tai mang tiếng cho gia-đình. Vả nàng thường ngày đọc báo thấy các quan an-nam hay bị công-kích về sự ăn hối-lộ, thì lại còn sợ cho đi kiện chỉ tổ mất tiền thêm mà không chắc được chi. Nàng bèn can chị mình về sự dự-định ấy.

Phán Thục thì lại quyết ý lắm, nói với Nghi:

— Cái gì chớ cái mang tiếng, không sợ rồi. Ở đời giờ, nhà-nước hay triều-đình còn đi kiện