Dương về Sàigòn rồi sẽ giao kín cho con ông ấy ở Chợ Quán để chôn tạm chỗ nào đó, sau sẽ hay. Tôi ngỏ lời với người Trung-Úy Nhật, ông ấy vui lòng nhận giúp ngay. Thế là việc ông Dương tạm yên.
Khi chúng tôi còn ở Chiêu-Nam đảo định xin đi Băng Cốc, ông Dương Bá Trạc nói: Ông có hai người bạn đồng chí người Bắc là ông Vũ-Mẫn-Kiến chủ một đồn điền lớn và ông Phạm-Ðình-Ðối đi tu làm sư coi một cái chùa. Ðến Băng-Cốc, tôi liền nhờ ông Sâm đi tìm hai người ấy để gặp nói chuyện. Ðược mấy ngày, ông Sâm đưa tôi đến một tiệm trà gặp ông Vũ-Mẫn-Kiến. Ông người trạc ngoài sáu chục tuổi. Ngồi nói chuyện mới rõ ông không phải là chủ đồn điền nhưng có thuê được mươi mẫu ruộng để vợ con lần hồi làm ăn. Tôi trông ông Vũ-Mẫn-Kiến giống ông lão nhà quê ta. Ông nói có theo ông Cường Ðể và ông Phan-Bội-Châu ra ngoài, rồi sau về Xiêm tìm cách sinh nhai. Nói đến việc chánh trị thì ông chẳng có ý kiến gì. Hỏi tin ông Phạm-Ðình-Ðối thì nói ông ấy đi tu ở một chùa và nay đã mất rồi.
Vậy mà ở xa nghe nói, tưởng là các ông ấy có tổ chức, có thế lực kỳ thực chẳng có gì đáng kể. Cũng như là sau tôi thấy những người Cách Mệnh Việt Nam ta ở bên Tàu nghe tuyên truyền thì tưởng là họ có cơ sở chắc chắn, lúc biết rõ sự thực, thật là buồn. Tôi