Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/87

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 85 —

Tiểu-tì nói:

— Mời cậu xơi cơm rồi tôi xin nói.

Quí-Nhi khi bấy giờ trong bụng đã đói lắm, phải ngồi xuống cầm lấy cơm canh ăn, xong rồi tiểu-tì chạy vào thu nhặt đĩa bát toan lui trở ra đem về. Quí-Nhi giữ lại hỏi rằng:

— Nàng vừa nói, ta ăn cơm rồi thì nàng nói rõ tên họ tiểu-thư cho nghe, sao lại vội đi thế?

Tiểu-tì cười mà rằng:

— Để tôi đi lấy nước trè lại đã.

Quí-Nhi phải để cho đi. Một lát, cầm bình trè Nghi-hưng lại đến trước gác, rồi đặt bình trè ở ngoài cửa, gọi lên rằng:

— Thưa cậu, nước trè ở đây.

Tiểu-tì nói rứt lời, bỏ chạy như bay. Đến chiều tối, tiểu-tì lại đưa quả cơm lại Quí-Nhi cố nằn-nì cầu y nói rõ tên-họ tiểu-thư. Tiểu-tì nói:

— Sau này cậu tự khắc biết, chớ không nên nóng nẩy làm vậy.

Nói rồi, liền nói thác là có việc vội đi ngay. Quí-Nhi lại phải nhận lấy cơm ăn. Rồi ngẫm nghĩ rằng: Người con gái này xem ra rất là có tình ý với ta, ta nghe nàng ấy nói Lam tiểu-thư có đưa thơ cho nàng ấy xem, tất là nàng ấy có đi lại chơi với Lam tiểu-thư. Gì bằng ta đợi nàng ấy đến, ta nói với nàng ấy nói giúp với Lam tiểu-thư tha ta xuống núi, thì cũng là một dịp hay Quí-Nhi ngồi ngẫm-nghĩ như thế một hồi, thấy người đã mỏi-mệt, bèn nằm tựa cái ghế ỷ, nghe đã điểm hồi trống canh hai mặt trăng nửa vành chênh-chênh gác núi, soi xuống bóng hoa phấp-phới, cành xuân la-đà. Quí-Nhi mơ màng muốn ngủ, chợt nghe đàng cửa gác đánh kẹt một cái, đứng dậy xem thì thấy mĩ-nhân tay cầm một cái lồng đèn, một mình rẽ hoa mà đi lại. Quí-Nhi liền đứng dậy mà hỏi rằng:

— Chẳng hay tiểu-thư đương đêm đến đây, có việc gì vậy?

Mĩ-nhân liền đặt cái lồng đèn xuống, sẽ cất tiếng chào vạn-phúc mà rằng:

— Tôi vì đêm khuya không ngủ được, sầu-tự chứa-chan, nên muốn cùng chàng tả chút u-tình đó thôi.

Quí-Nhi nói:

— Nếu Lam đại-vương biết thì oan-gia, có việc gì để ngày mai ta sẽ nói chuyện cũng được.