Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/83

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 81 —

có tiếng người hòa tiếng sáo mà bi-ca, ai-thanh thê-thiết hình như tiên bay sa xuống, sẽ nhận ra thì thấy hát rằng:

Viện hoa lê gió xuân lặng-lẽ,
Chốn trung-đình trăng xế lờ mờ.
Đứng ngồi giọt lệ tuôn mưa,
Nỗi riêng khôn nhắp bao giờ cho khuây!
Đầu non ngất tuôn mây mờ mịt,
Chốn quê-hương còn biết đâu tìm.
Đau lòng cái quốc kêu đêm,
Máu sa giọt lệ hóa làm ma chơi.

Quí-Nhi nghe thấy tiếng ca thê-thảm bỗng dưng thở dài, nước mắt như tuôn. Khi rứt tiếng ca, dư-âm hãy còn văng-vẳng, tiếng người lặng-ngắt như tờ. Quí-Nhi kinh-nghi mà rằng:

— Ờ hay! Người hay là ma chi đây?

Quí-Nhi trong bụng bấy giờ nghi-ngờ, sợ sởn tóc gáy. Đành phải nhẫn-nại ngồi đợi cho đến sáng rõ. Trong bụng thấy đói, trông thấy bên bờ ao có vô-số cây đào có quả, vừa toan giơ tay để hái, thời chợt nghe thấy bên góc cửa có tiếng người dặng hắng Quí-Nhi liền rụt tay lại, tựa gốc đào mà đứng, liếc mắt trông ra thời thấy một người mĩ-nhân tay cầm một cành hoa đủng-đỉnh bước đến, trông thấy Quí-Nhi, vội vàng giơ quạt che mặt rồi xoay nghiêng mình dừng chân đứng lại, sẽ cất tiếng mà hỏi rằng:

— Chẳng hay chàng là Lưu-lang hay Nguyễn-lang đấy nhỉ, chốn này có phải là non Thiên-thai đâu mà chàng lại lạc lối đến đây?

Quí-Nhi vội vàng thi lễ mà rằng:

— Tiểu-sinh vì lỡ lời làm súc-nộ Lam đại vương, nên đại-vương sai đem tống-giam vào chốn này. Không ngờ rằng mĩ-nhân lại tới đến chốn này, tiểu-sinh không biết hồi-tị, xin người thứ tội cho.

Mĩ-nhân nói:

— Thế thời chàng là Hoàng quí-lang đấy ư?

Nói rồi liền giơ cành hoa cầm ở tay lên bảo Quí-Nhi rằng:

— Tôi nghe chàng mới rồi ngồi trên tiệc vịnh thơ, lời thơ như đúc. Nay cái cành hoa này sinh thay, ai cũng phải nên yêu tiếc, may gặp chàng đây xin vịnh cho một bài.