Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/81

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 79 —

Lam Năng nói:

— Chỉ bởi có chút tài-học nên mới dám cậy tài khinh người, không giết đi thời nó không coi ai ra gì nữa.

Kim-Liên nói:

— Xưa kia Tào Tháo còn hay dung thứ cho Nễ Hành; Cha nay lại không hay dung thứ cho Hoàng Quí-Nhi được hay sao?

Lam Năng nói:

— Nó đã không chịu theo ta thì còn để nó làm gì nữa.

Kim-Liên nói:

— Ý cha dùng người khác với ý con lắm; cha dùng người thì chỉ ưa người ton-hót nịnh-nọt, dua-ý thuận theo; chớ như con thì chỉ ưa những người liêm-khiết chính-trực, lỗi-lạc không có cẩu-hợp, vì rằng những người dua ý thuận theo, thì không có khí-cốt gì cả, chỉ theo gió xoay chèo có thể cùng ở với nhau lúc an-lạc thì được, chớ lâm đến lúc hoạn-nạn thì không được Còn những người lỗi-lạc không cẩu-hợp, thì thuần là nhân. nghĩa, chí-khí không dời, ở cùng lúc an-lạc và lúc hoạn-nạn cũng được cả. Nay Hoàng Quí-Nhi chính là người lỗi lạc đó, con rất ưa những người như thế, giá dùng được hạng người ấy có thể cậy giúp về sau này được.

Lam Năng nói:

— Lời con nói tuy cũng có lẽ, nhưng ta đã trở mặt với nó, lẽ nào ta lại còn nói cầu nó nữa.

Kim-Liên nói:

— Bất tất cha phải nói cầu chi hắn, chỉ đem hắn đưa vào trong vườn hoa, giả cách là đem giam-cấm, rồi con sẽ có phép, không những là bắt y phải thuận theo hôn-sự mà có thể bắt y phải tử-tâm ở chết đây, để phò-tá cha thành được nghiệp vương-bá mới nghe.

Lam Năng xưa nay vẫn là rất yêu con gái và rất là tin-cậy, nay thấy Kim-Liên nói như vậy, liền gọi một tên lính hầu dặn bảo đem Quí-Nhi giải vào trong vườn hoa, rồi khóa trái cửa lại không cho ra.

Quí-Nhi bị giải vào trong vườn, thấy trong vườn ấy nguyên là dựa vách đá bên sườn núi mà mở ra một cái vườn hoa, dưới vách đá có dựng một cái đình có gác nhỏ xinh-xinh, ngoài gác