Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/80

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 78 —

sợ lại làm lầm-lỡ cho tiểu-thư chăng, vậy dám xin đại-vương miễn cho.

Lam Năng nói:

— Xem như cậu nhan-sắc hồng-nhuận như ngọc, không lẽ nào lại có ám-tật, chẳng qua nói thoái-thác đó thôi. Còn như việc công-danh, nay đã làm rể ta, thời chỉ ở dưới có một người mà ở trên hàng vạn người, lo gì là chẳng công-thành danh-toại.

Quí-Nhi nói:

— Đại-vương dẫu hay làm cho người hiển-quí, nhưng còn ở trong đám lục-lâm này, vậy tôi muốn đợi sau khi đại-vương thành-công rồi sẽ bàn đến việc ấy.

Lam Năng nghe Quí-Nhi nói trỏ mình là bọn lục-lâm, bỗng dưng đùng đùng nổi giận lên mà rằng:

— À! ngươi dám bảo ta là bọn giặc ở xó rừng à!

Nói rồi liền rút gươm ra chực xông lại đâm chết Quí-Nhi.

Thực là:

Vô-tình giở mặt như chơi,
Nỡ lòng quen thói giết người xưa nay.


HỒI THỨ XXI

Tạ Kim-Liên khóc tỏ trung-tình,
Trương Quí-Nhi cảm bày tâm-sự.

Lam Năng nghe Quí-Nhi nói ra hai chữ « Lục-lâm» cho là có ý bỉ mình là bọn cướp ở xó rừng, chợt cái nổi giận đùng đùng, hầm hầm cầm gươm chực lại đâm chết Quí-Nhi. Kim-Liên ở trong rèm nghe thấy cả kinh, vội vàng sai thị-nữ chạy ra ngăn lại mà rằng:

— Xin đại-vương khoan giận, tiểu-thư tôi sẽ thưa cùng đại-vương hay.

Lam Năng trỏ Quí-Nhi mà mắng rằng:

— Ta giết mày cũng như giết con chó mà thôi chứ gì.

Nói rồi hằn-học mà trở vào. Kim-Liên liền đón tiếp mà thưa rằng:

— Xin cha khoan giận, người ấy dẫu sơ-ý lỡ lời, nhưng cũng thương y tuổi trẻ có chút tài học giết đi thì cũng khá tiếc.