Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/77

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 75 —

Nhi bước vào cùng chư-tướng tương-kiến xong; Lam Năng lấy khách-lễ trọng-đãi mời Quí-Nhi ngồi đầu hàng chiếu bên tả. Ngồi yên đâu đấy, cử-nhạc khua trống một hồi, rồi mới vào tiệc rượu, uống chừng vài tuần, Lam Năng bèn đem binh-cơ tướng-lược ra bàn tính hỏi-han. Quí-Nhi đàm-luận cao-kỳ, viện-kim chứng-cổ đâu ra đấy, làm cho Lam Năng sướng cả người lên, cười mà rằng:

— Tiếc thay cho cậu tuổi hãy còn nhỏ, chỉ sợ đến lúc sự-thế đáo-đầu, thời can đảm không được vững mà thôi.

Quí-Nhi nói:

— Trước kia Vương Đắc-Dụng tuổi mới mười bảy, mà đánh phá được Lý Kế-Tiên ở Thiết-môn-quan, tiếng lừng cả trung-quốc; lại còn như Đặng Trọng-Hoa, Vương Trấn-Ác, hoặc người cầm quyền tiết-việt, hoặc người trọng-trấn địa-phương. đều là người không đầy mười bảy tuổi, mà huân-nghiệp đã hiển-hách như vậy. Còn như Mục Độc-tử bảy mươi tuổi, không phải là không già, thế mà suốt đời không lấy được một người vợ; Tôn Khí-Chi một trăm tuổi, không phải là không già, thế mà chỉ là anh thợ đóng giầy; người mà không có tài, thì dẫu già bạc phờ đầu ra, có ích gì đâu!

Chư-tướng đều đồng-thanh khen rằng:

— Lời nghị-luận rất hay! rất phải!

Đương lúc chư-tướng ngợi khen như thế, thời trong rèm bước ra một người nữ-tướng ghé vào tai Lam Năng nói nhỏ mấy câu. Lam Năng gật đầu, cười mà nói với Quí-Nhi rằng:

— Tài kinh-tế của cậu, tôi đây nghe nói cũng đã được biết; nhưng còn văn-chương của cậu. cũng muốn xin cậu cho nghe.

Quí-Nhi nói:

— Xin đại-vương mệnh-đề cho.

Vừa nói xong, thời chợt đâu chúa Nam-lĩnh là Giang Vạn-Dung sai người đem tiến một mâm tôm bể. Lam Năng nói:

— Xin vịnh một bài thơ tôm bể.

Quí-Nhi bảo đem bút nghiên lại. Tả hữu đem lại, Quí-Nhi cầm bút ở tay viết ngay lên trên giấy một bài thơ thất-ngôn rằng:

Nam-giang một dải nước liên-thiên,
Tôm bể vui chơi thú tự-nhiên.
Chí rắp rồng bay đành có lúc,
Tài đua cá nhẩy biết bao phen.