Quí-Nhi nghe lời lạy tạ đứng dậy, nhưng trong bụng vẫn còn lo sợ hồ nghi, thấy trên án có sẵn bút mực, bèn cầm lấy chạy đến bên tường đề bài tứ-tuyệt rằng:
Thân gái bơ-vơ lạc mẹ cha,
Non Tần tìm tõi dặm đường xa
Tuy đà giết giặc chưa nguôi dạ,
Báo-phục còn căm giận đó mà.
Quí-Nhi đề thơ xong rồi, xiết nỗi thương đau. Chợt có người Miếu-chúc là thày tự giữ đền ở đó chạy ra thi-lễ chào Tư-trai mà hỏi rằng:
— Tôi xem cậu thiếu-niên kia chừng có việc gì khó giải-quyết mà ngơ ngẩn làm vậy?
Tư-trai nói:
— Phải, cũng có chút việc không biết nghĩ ra thế nào.
Người Miếu-chúc nói:
— Ở gần đây mới có một bà tiên-cô họ Lưu, tự-xưng là Lưu tam-muội hậu-thân, có phép nhương-tinh để giải-cứu tai-ách cho người; lại tài các thuật-số như là bói chân gà, bói vua Táo, bói tiên, đều hay đoán biết được việc quá-khứ vị-lai; cụ sao không cầu bà ấy xem số mà giải-quyết cho. Nếu có điều gì bất-cát. thì lại nhờ bà ấy bửa cái trứng gà ra xem là yêu quái gì nó quấy-nhiễu, rồi sắm lấy mâm cỗ để cùng nhương-trừ, thì tự-nhiên là vô-sự.
Tư-trai nói:
— Bà tiên-cô ấy nếu thực xem số linh-nghiệm như thế, giá mời được bà ấy ra đây để hỏi bói thì hay lắm! Không biết bà tiên-cô ấy ở đâu?
Miếu-chúc nói:
— Cụ muốn mời bà ấy xem bói, thì để tôi đi mời hộ cho cụ nhé.
Tư-trai cả mừng mà rằng:
— Nếu thầy mời hộ cho tôi thì hay lắm!
Miếu-chúc liền đi độ một lát đón bà tiên-cô đến nơi. Khi tiên-cô bước vào miếu, Tư-trai trông ra thì thấy: Mặt dáng hoa đào, tóc xòa lông hạc; vẻ giầy thái-phụng, nếp áo thanh-sương; dây đeo tết vẻ vân-long, mũ đội gài bông bích-ngọc; trông ra phẩm kỳ-tuyệt, biết là người dị-nhân. Tư-trai vội-vàng đem