Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/67

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 65 —

Quí-Nhi nói rồi, vật mình cả khóc. Tư-trai nói:

— Thôi, con chớ thương đau nữa, gần đây có miếu thờ Hàn Văn-công, cực kỳ linh-ứng, chúng ta hãy vào lễ trong miếu ấy bói thử một quẻ xem cát hung thế nào.

Tư-trai nói rồi bèn cùng đi vào miếu Văn-công, cùng làm lễ bái-yết xong. Quí-Nhi bèn lẩm-bẩm khấn xin keo, cầm lấy hai cái keo tung lên một cái, thì quả nhiên là một quẻ linh-keo nhất-âm nhất-dương. Tư-trai cả mừng mà rằng:

— Con xin keo tốt thế này, thì thân-ông ta hẳn không việc gì. Nhưng con lại khấn xin Văn-công cho một quẻ keo nữa, để chứng xem có can-ngại gì không.

Quí-Nhi lại quị xuống khấn, cầm keo tung lên một cái, thời keo ấy lại biến ra sấp cả. Quí-Nhi thấy được keo chứng-nghiệm là không việc gì, cũng có ý mừng. Tư-trai cầm lấy hai cái linh-keo ở tay mà rằng:

— Hàn Văn-công là bậc nhân-thần chính-trực, không khi nào lại ứng-bảo cợt người; con hãy đứng dậy, để ta thay con khất một keo xem.

Tư-trai quị xuống khấn rằng:

— Tâu lạy tôn-thần. khi ngài sinh-thời, lấy lòng thành cảm-động ngạc-ngư, lấy chính nghĩa diện-chiết Đình-Thấu, sinh-thời chính-trực như thế thì sau khi thác-hoá hẳn là thần-minh. Nay đệ-tử có người thân-gia phải giặc nó bắt đi, nếu không việc gì đến chết, thì xin một quẻ linh-keo chứng-nghiệm.

Khấn rồi tung keo lên một cái, thời quả được quẻ linh-keo nhất-âm, nhất-dương. Tư-trai cả mừng mà rằng:

— Thân-ông ta không việc gì, dâu ta tất có ngày được gặp gỡ đoàn-viên.

Tư-trai nói rồi cầm keo bỏ trả lại, thời lại biến ra âm-keo sấp cả. Tư-trai bèn thu nhặt đứng dậy mà rằng:

— Cổ-nhân có nói: Khấn xin đến hai ba lần là nhàm, nhàm thời quỉ-thần không bảo nữa. » Nay thần minh đã bảo ta là không việc gì rồi, thì ta không nên khất keo bói nữa. Con lạy tạ tôn-thần đi.