Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/64

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 62 —

nữa. nên nó làm ra bài thơ này, ý nó thực là nóng ruột lắm; song lời thơ rất hàm-súc, không dám nói giục-giã ta; người con dâu hiền hiếu như thế này, mà ta không đưa nó đi, là sai lời hứa với con, thì ta không phải là cha nó nữa.

Tư-trai nói rồi bèn chạy vào nhà hậu-đường, cùng bàn tính với Sa-thị mà rằng:

— Thầy lang bảo chứng bệnh con dâu nó hễ khỏi rồi, không nên để cho nó tái phát nữa; nếu để tái-phát thì thành ra cố-tật, thằng Phùng-Ngọc súc-sinh kia, chẳng mong gì nó trở về nữa đâu; ta trước đã nói hứa với con dâu rằng cùng đi đến trại Gia-quế, mà nay không đi thì nó hẳn không được thỏa lòng, sợ lại tái-phát cái bệnh ấy ra thì oan-gia. Vả lại Lý công-chúa ở trại Gia-quế cũng có gửi thư lại, lời nói truân-thành khẩn-thiết lắm. có mời tôi với bà đến sơn-trại để phụng-dưỡng. Nếu chúng ta đến chơi đó, thì con dâu nó hẳn vui mừng, hay là ta cùng với con dâu nó cứ đi đến trại Gia-quế một phen, vì nó mà xin phát binh báo thù hộ cho cả nhà thân-gia, cũng là tỏ cái tình thù-đáp nhà Trương thân-gia một chút. Song đường sá xa xôi, chỉ một mình ta với nàng dâu đi thì không tiện, hay là bà mày cùng đi chơi nên chăng?

Sa-thị nói:

— Lý công-chúa mới kết thân với con ta mà biết sai người đưa đồ cam-chỉ về biếu tôi với ông, thế cũng là người con dâu hiền đấy, ừ thì tôi với ông cùng đến chơi trại Gia-quế thăm xem cũng hay.

Tư-trai nghe nói cả mừng liền sai người đến thư-phòng gọi con thứ hai là Hoàng Phùng-Châu trở về, dặn bảo rằng:

— Ta với mẹ con cùng chị dâu con định đi đến chơi trại Gia-quế, việc nhà ta giao phó cả cho con, con nên sớm tối cẩn-thận trông nom, rồi thì đem sách ra học, chớ có chơi đùa, hễ ta xong việc thì ta liền trở về ngay.

Phùng-Châu nghe lời xin vâng. Tư-trai bèn sắp sửa hành-trang, định chọn ngày để khởi-trình. Quí-Nhi bèn cùng Sa-thị thương-nghị mà rằng:

— Ông nay tuổi già, đi dọc đường phải có người hầu-hạ; con lúc lại đây mặc nam-trang, vậy nay con lại xin mặc nam-trang