Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/62

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 60 —

phải trừ bỏ bệnh-căn thì mới khỏi được, chớ không nên để cho tái-phát, nếu để thì thành ra cố-tật đó.

Tư-trai nghe nói, bùi ngùi mà rằng:

— Lời tiên-sinh dạy thực là thấu hết phủ-tạng, dẫu thầy Biển-Thước cũng không kịp được.

Bèn hậu-tạ thầy lang mà tiễn ra về. Thực là:

Diệu-lý đã hay thần lĩnh-hội,
Cao-danh nào phải tiếng đồn suông.

Tư-trai từ khi nghe lời thầy lang nói, trong bụng buồn bã, trở vào bàn với Sa-thị mà rằng:

— Nếu muốn cho con dâu nó khỏi hẳn bệnh-căn, thời trừ-phi thằng con Phùng-Ngọc nó trở về, nó đi đến trại Gia-quế xin binh hộ để báo-cừu cho thân-ông và đem được hài-cốt thân-ông về họa may mới bớt được cái lòng thương đau của con dâu nó: nhưng không biết cái thằng súc-sinh ấy vì việc gì mà hết ngày ấy sang ngày khác không thấy trở về, ta còn biết làm thế nào mà giải-cứu cho con dâu được ta đây! Thương thay cho con dâu nó đầu xanh tuổi trẻ, gặp phải tai-vạ, may mà trốn thoát, lặn-lội nghìn dặm mới đến tìm được tôi với bà, nay lại để cho nó phải chịu uất-ức mà chết, lòng nào lại nỡ thế bao giờ.

Tư-trai nói rồi, rỏ nước mắt khóc. Sa-thị cũng khóc mà rằng:

— Hay là ta cứ nói dóng lên cho nó mừng rằng ông với tôi đợi Phùng-Ngọc mà không thấy về, nếu mai kia con dâu nó khỏi, thì đem tất cả nhà cùng đến trại Gia-quế ở rồi cầu Lý công chúa phát binh báo cừu hộ cho; cứ nói dóng lên cho con nó sướng nó khỏi đã, rồi ta sẽ thương-lượng, có nên chăng?

Tư-trai gật đầu mà rằng:

— Đó cũng là cái phương cứu-cấp. bà cứ vào nói cho con nó hay.

Sa-thị bèn trở bước vào phòng hỏi rằng:

— Con ơi! Trong bụng con bây giờ đã thấy khoan-khoái hay chưa?

Quí-Nhi thưa:

— Trong bụng con bây giờ còn đương nôn-nức lắm.