Người to lớn ấy cả mừng mà rằng;
— Tốt lắm, tìm đến nơi rồi.
Tư-trai thấy ba người ấy hỏi thăm vào trong làng lấy làm lạ thường, trong bụng kinh ngạc, bèn chắp tay mà hỏi rằng:
— Chẳng hay ba thầy hỏi thăm vào thôn Đào-hoa có việc gì vậy?
Người to lớn ấy thưa rằng:
— Lũ chúng tôi phụng-mệnh chủ trại tôi và Công-chúa đến đưa tờ gia-thư về cho ông cụ bà cụ.
Tư-trai nói:
— Chẳng hay chủ-trại với Công-chúa nào vậy? thôn Đào-hoa này có người ấy bao giờ!
Người to lớn ấy nói:
— Chủ-trại tôi là Hoàng Phùng-Ngọc, mà ông cụ thân-sinh là Tư-trai Hoàng-thái-công, chủ-trại tôi có nói rõ cả quê-hương đường xá, sao lại sai lầm được.
Tư-trai nghe nói lại càng kinh ngạc mà rằng:
— Thế thời thầy tự thôn Mai-hoa đến đó phải không?
Người to lớn ấy nói:
— Không phải, chúng tôi tự trại Gia-quế lại đây.
Tư-trai lại càng lấy làm kinh-ngạc. Người to lớn ấy thấy Tư-trai cứ hỏi gặng mãi, bèn hỏi lại rằng:
— Chẳng hay cụ có biết cụ Hoàng thái-công không?
Tư-trai nói:
— Chính là lão-phu đây.
Người to lớn ấy nghe nói cả mừng, liền quì xuống khấu-đầu. Tư-trai vội vàng đỡ dậy đưa về thảo-đường. Những người to lớn ấy bèn cởi bỏ nón rơm và dao lưng ra, mời Tư-trai lên ngồi để bái-kiến.
Tư-trai không chịu lên ngồi, ba người đều quị xuống lạy rập đầu, rồi trở dậy buông tay đứng ra một bên cúi mình mà bẩm rằng:
— Tiểu-tướng tên là Bàn Vi Liên phụng-mệnh chủ-trại tôi là Công-chúa đem thư về để dâng cụ ông cụ bà, và dặn bảo tiểu-tướng cứ lưu lại ở đây, đợi chủ tôi trở về, sẽ cùng đón cụ ông cụ bà đến trại Gia quế để phụng-dưỡng.
Nói rồi liền mở bao phục lấy cái thư của Phùng Ngọc và của Công-chúa ra dâng lên. Tư-trai mở thư ra xem, nét mặt buồn-