Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/55

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 53 —

Hai vợ chồng Tư-trai kinh-dị mà rằng:

— Cậu học-sinh làm sao lại thế?

Quí-Nhi nói:

— Tôi là Trương-thị con dâu mẹ đây, tôi là người ở thôn Mai-hoa châu Huệ; xin cha mẹ ngồi để con xin kể hết tình đầu cho cha mẹ nghe.

Quí-Nhi bèn thuật chuyện hết từ khi Phùng-Ngọc vào ngủ trọ, nào là thi-phép cứu-nạn, đính ước kết-hôn, cho đến lúc nhà Quí-Nhi bị cướp, nên phải cải nam-trang đi tìm Phùng-Ngọc, đầu đuôi thế nào nói rõ hết cả, lại giở ở bên mình lấy ra một cái khăn thêu gấm là của tin sính-lễ của Phùng-Ngọc, đưa ra trình, rồi cứ nắm lấy gấu áo Sa-thị cất tiếng khóc òa lên. Vợ chồng Tư-trai xem thấy khăn thêu vừa kinh vừa mừng, vội đỡ Quí-Nhi dậy mà rằng:

— Đã là dâu nhà ta, thì con cứ đứng dậy vào trong này thay áo đi để tương-kiến.

Sa-thị liền dắt Quí-Nhi đưa vào trong phòng, lấy đồ thủ-sức và quần áo đưa cho Quí-Nhi cải-trang: rồi nàng mời ông bà lên ngồi, để cho nàng vào bái kiến. Vợ chồng Tư-trai trông thấy Quí-Nhi nét mặt khuôn trăng, lông mày chữ bát, cử-chỉ đoan-trang, nói năng nhuần-nhã, lấy làm mừng lắm mà rằng:

— Ừ, thế mới thực là dâu con ta thực! Mừng cho dâu ta đi được đến nhà mà bảo-toàn vô-sự; nay con đi đường nhọc mệt, hãy đi nghỉ ngơi; việc nhà lỡ ra thế này, con nên nguôi bớt lòng thương đau đi, để đợi con ta là Phùng-Ngọc nó về, rồi sẽ sai người đến trại Hỏa-đái thám thính xem cha mẹ con có khỏi bị hại không, nếu chưa việc gì, rồi sẽ tìm phương giải-cứu.

Sa-thị liền gọi ả Hoàn đi quét dọn một phòng riêng để cho cô dâu mới nghỉ ngơi. bấy giờ Quí-Nhi sớm tối vấn-an, ra vào thị-thiện. giữ trọn đạo làm dâu. Hai ông bà cả mừng. Một đêm kia, Tư-trai thức dậy đi ngoài, đi qua ngoài phòng Quí-Nhi, nghe thấy Quí-Nhi ở trong buồng khóc xì-xụt. Ngày hôm sau, sẽ cho gọi Tiểu-Thanh ra hỏi rằng:

— Dâu ta đêm qua cớ sao mà khóc vậy?

Tiểu-Thanh rỏ nước mắt mà thưa rằng:

— Cô tôi thương ông bà tôi gặp phải tai-vạ này, không biết sống chết dường nào; đêm nào cũng khóc-lóc, chớ không