Quí-Nhi trông thấy phong-cảnh như vậy có ý mừng thầm. chợt trông thấy một ông già, đầu đội nón lá. mình mặc áo vải, râu tốt trắng xóa như bạc ở đâu trong rừng thông vừa nhẩy ra. Quí-Nhi bước lên vái chào một vái mà rằng:
— Dám hỏi trưởng-giả, chẳng hay đây có phải thôn Đào-hoa chăng?
Lão-ông vái trả lại mà rằng:
— Chính phải, cậu ở đâu lại đó?
Quí-Nhi nói:
— Tiểu-sinh tự Huệ-châu lại đây, muốn hỏi thăm vào trong làng để đưa hộ cái phong-thư cho ông Hoàng Tư-trai.
Lão-ông liền hỏi:
— Chẳng hay thư-tín gì vậy?
Quí-Nhi thưa:
— Nguyên con cụ Tư-trai là anh Phùng-Ngọc, tháng ba năm ngoái có ở chơi nhà tôi một tháng, khi bước ra đi biết rằng tiểu-sinh sắp đến quí-huyện, có nhờ tôi đưa hộ cái phong-thư cho Hoàng thái-công.
Lão-ông cả mừng mà rằng:
— Chính là lão-phu đây, thằng con bất-tiếu tôi nó đi bấy lâu không trở về, lại không có âm-tín gì cả, làm cho mẹ nó lo nghĩ thương đau nằm liệt giường không dậy được. Nay cậu lại đây vừa hay, mời cậu vào chơi trong nhà nói chuyện.
Lão ông lại chắp tay mà rằng:
— Mời cậu đi, lão xin đưa đường.
Lão-ông bèn đưa Quí-Nhi về đến thảo-đường, gọi to lên một tiếng, bảo lão bếp già rằng:
— Mau pha chè ra đây, có cậu học-sinh đem thư của Phùng-Ngọc về đưa tin đó.
Bà mẹ Phùng-Ngọc là Sa-thị nghe thấy có thư của con đưa tin về, đương nằm trên giường vùng một cái trở dậy, chạy ra ngoài tiền-đường, định hỏi thăm con đi lạc đến nơi nào, Quí-Nhi trông thấy Sa-thị bước ra, động lòng không thể nhịn được, chạy ngay đến ôm lấy đầu gối Sa-thị rồi liền quị xuống cả khóc mà rằng:
— Lạy mẹ, mẹ nhận lấy dâu con mấy!