Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/53

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 51 —

— Ăn mặc thế này mới ngộ-nghĩnh chứ!

Tiểu-Thanh trông Quí-Nhi bấy giờ giống như một người con trai đẹp, cả cười mà rằng:

— Cô mặc áo như thế này, thật là giống Hoàng-lang như hệt!

Quí-Nhi răn bảo rằng:

— Từ rầy đừng gọi ta là cô, hễ ai hỏi cứ xưng là cậu tôi, nhớ nhé.

Quí-Nhi dặn bảo xong, liền bảo Tiểu-Thanh dẫn đường đi ra chợ, thời thấy những cư-dân đôi bên đường phải giặc tàn-phá tiếng khóc ỷ eo. Khi đến chợ đem đồ vòng hột nữ-trang bán đi được hơn 20 lạng bạc, lại đến phố hàng áo cũ, mua cho Tiểu-Thanh một bộ áo quần dài; rồi đi đến chỗ khuất vắng, cho Tiểu-Thanh cải-trang làm đứa hầu trai, rồi lại mua đôi đẫy, để cho nó gánh. Tìm đến một ông già hỏi thăm được đường về Trình-hương rồi đi ra bến sông, thuê thuyền trông về Trình-hương mà đi. Khi đến Tùng-giang lên bờ, cứ dần-dà hỏi thăm tiến đi, đi mãi đến nơi núi cao rừng rậm, đường hẹp khe quanh, quanh góc nọ ra đường kia, lại đến một khu rừng mù-mịt, sực thấy một ngọn núi cao ngất chặn ngang đường đi. Quí-Nhi kinh hãi nghĩ rằng: Dễ thường đi lạc đường chăng. Lại cố đi lên một cánh đồi nữa, chuyển ra ngoài góc núi, thời khoát-nhiên trông thấy một làng. Thực là:

Cuối nước đầu non ngờ hết đất,
Liễu mờ hoa tỏ lại còn thôn.

Quí-Nhi xem ra thời thấy một dòng nước trong leo-lẻo, giáp đôi bên bờ toàn là một giống đào-hoa. Khi ấy đương vào trung-tuần tháng ba, mưa dầm mới tạnh, bóng khe sắc núi, lóng lánh như vẽ. Vậy có thơ rằng:

Nước trong veo quanh-co suối chẩy,
Cảnh lâm-tuyền vui mấy u-nhân.
Hoa đào phơn-phớt mầu xuân,
Lại càng đặm vẻ giai-nhân vui-vầy.
Suối Đào-nguyên chừng đây chăng tá?
Non Thiên-thai ngờ đã gặp tiên.
Bức tranh sơn-thủy thiên-nhiên,
Thợ trời khéo vẽ một nền văn-chương.
Chung-linh đất ấy lạ nhường!