Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/49

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 47 —

Phùng-Ngọc nói:

— Hiền-khanh nói phải lắm!

Lập tức sai tên đầu-mục cẩn thận đi đến thôn Mai-hoa hỏi thăm.


HỒI THỨ XVIII

Trương Quí-Nhi cải nam-trang lánh nạn,
Bàn Bả-tổng truyền thư-tín đến nơi.

Lý công-chúa thấy Phùng-Ngọc thường nghĩ thương nhớ đến Trương Quí-Nhi, bèn khuyên sai người đến thôn Mai-hoa thăm hỏi. Nào hay đâu Trương Quí-Nhi đã thăm dò đến nhà Phùng-Ngọc ở đã hơn một năm. Nguyên khi trước Trương thái-công cùng với Phùng-Ngọc đi chơi La-phù, gặp ông Hoàng sơn-nhân tặng cho một câu thơ có ý-tứ không được tốt-lành, sợ trong nhà xẩy ra có sự gì chăng liền từ-biệt Phùng-Ngọc trở về nhà, thấy trong nhà vợ con vẫn bình-yên vô-sự mới đành lòng, liệu-tưởng Phùng-Ngọc đi Tùng-hóa vãng-phản chỉ độ một hai tháng là tất trở về, bèn cho đi tìm một thầy tinh nghề xem ngày là Lý Lão-Toàn, nhờ xem trước hộ cho ngày thiên-di cát-nhật, chỉ chực đợi Phùng-Ngọc trở về, thì cùng dọn về ở Trình-hương. Tháng ngày thấm thoắt, hết hè sang thu, không ngờ đã đến tháng bảy, mà Phùng-Ngọc vẫn chưa thấy trở về. Trương thái-công trong bụng nghi hoặc có ý lo, cứ mỗi khi buổi cơm sáng xong, thì đi ra ngoài cửa đầu làng trông ngóng, cứ thế mãi đến hơn một tháng. Một hôm mặt trời đã xế chiều, đợi ngóng mãi không thấy, toan chống gậy trở ra về, nhác trông đàng xa thấy có một người cưỡi ngựa đi lại; trong bụng nghĩ thầm cả mừng mà rằng: « Người đi lại đó dễ thường Hoàng-lang đấy chăng?» Mắt già nhập-nhèm, tựa gậy bên vai, xoa mắt mà nhìn, khi người ấy đến gần giơ tay mà rằng:

— Tôi trông vẫn tưởng là ai, có phải Trương tiên-sinh đấy không? trời đã chiều mà còn đứng đợi ai đó?

Trương thái-công nhập nhoạng mới trông nhận ra là Diệp tú-tài ở bên xóm tây, bèn cũng qua-loa đáp lại mấy lời, rồi buồn-bã thủng thỉnh bước lần về, thời thấy bà vợ là Long-thị đứng chờ ở cửa gắt lên mà rằng:

— Hoàng-lang trở về thì tự khắc là nó về đến trong nhà này;