Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/131

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 129 —

— Lũ chúng ta phải liều chết mà đánh, để cứu lấy quân-sĩ ra mới được!

Nói rồi liền nhẩy ngựa lên trước, chư-tướng đều theo lên bổ vây Lại Triệu-Minh lại một chỗ, gươm đao xung-sát, rìu búa tung ra Lại Triệu-Minh không sợ hãi gì cả, cứ việc che đàng trước chống đàng sau, đâm bên tả thích bên hữu, hết sức đánh một hồi lâu Lại chợt đâu súng nổ, bèn tả thì Lý Kỳ, bên hữu thì Trương Dịch ầm-ầm xung-sát đánh vào. Chư-tướng sợ hốt hoảng bèn bỏ Triệu-Minh, liều mạng mà chạy, chạy được và dặm đường, lại gặp một toán quân ra chặn đường hiệu cờ là: « Vĩnh-an Giang Vạn-Dụ » Chư-tướng khi ấy người mệt ngựa mỏi, đều bỏ chạy lạc lõng. Khi chạy ra đến cửa sông, trông thấy lửa sáng rực trời, có một toán quân bày trận ở bờ sông, một tướng trỏ đao dừng ngựa thét to lên rằng:

— Diệp Thiên ở đây! Thuyền bè của các ngươi ta đốt phá hết cả rồi!

Nói rồi, múa tung đại-đao lên xông vào đánh. Tăng Dũng cũng xông lên giao-chiến chửa được và hiệp liền bị phải Diệp Thiên chém cho một đao ngã lăn xuống ngựa. Chư-tướng hộ-vệ Súc Nục rẽ đường mà chạy. Diệp Thiên thét bảo quân-sĩ rằng:

— Không được để cho Súc Nục chạy thoát đó!

Súc Nục nghe tiếng hò thét, phải cắt bỏ cả râu ria. theo lẫn vào trong đám tướng-sĩ mà chạy, chạy về đến Lương-hóa. mới dám dừng quân lại. Điểm xét lại tướng-sĩ thì mất đến quá nửa. Bèn họp chư-tướng lại thương-nghị mà rằng:

— Chẳng hay bây giờ chư-tướng tính sao?

Chư-tướng nói:

— Xin hãy nghe tin tức trại Nam-lĩnh xem sao, rồi sẽ tính sau.

Súc Nục nghe lời bèn án-binh lại không dám động nữa. Thực là:

Thua luôn mấy trận mặt dầy,
Trận trước bỏ giáp, trận này cắt râu!

Nói về Lam Năng thắng-trận cướp được mũ khôi áo giáp, lương-thảo lừa ngựa vô-số, trong bụng cả mừng, thu binh đem