Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/130

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 128 —

Tăng Dũng nghe nói, liền múa cây đao yển-nguyệt, nhẩy xông ra trận Lam Năng liền sai viên tì-tướng ra giao-chiến, không được mươi hiệp, liền bị Tăng Dũng chém cho một đao ngã lăn xuống ngựa. Lam Năng liền quay ngựa tế chạy. Súc Nục vẫy quân-sĩ sấn lên đuổi theo, đuổi mãi đến Thiệp-khê, Lý Ứng-Tường thấy chỗ ấy đường cái gập-ghềnh, sơn-thế hiểm-ác, sợ rằng có phục binh, bèn kíp lại nói với Súc Nục rằng:

— Xin đại-nhân hãy đóng hậu-quân lại, tiểu-tướng xin cho bảo Tăng Chỉ-huy lui lại; không thì chỗ đất này hai ngọn núi chênh-vênh, đường rừng hiểm-hóc, ngộ gặp phải phục-binh, tiến-thoái đôi đường không lợi cả thì làm sao!

Súc Nục nghe lời mới tỉnh-ngộ, kíp truyền cho hậu-quân dừng lại, tùy-tiện mà đóng trại. Song địa-thế ở đấy bức-hiệp không đóng cả làm một trại được, phải đóng trại tan lìa ra mọi nơi. Chừng đến trống canh hai, chợt nghe thấy ngàn súng đều nổ, còi trống vang-lừng, tiếng hò tiếng hét ầm-ầm, làm chấn-động cả núi kêu hang ửng, không biết quân giặc nhiều ít là chừng nào. Súc Nục thấy thế bèn không đoái gì đến quân-sĩ cả, chân đi không, chạy ra nhẩy lên con ngựa không yên, vội vàng mở cửa sau cứ theo con đường cũ mà chạy, chạy mãi đến núi Nguyệt-giốc. Chư-tướng khi ấy thấy tiền-quân đã thua, tiếng trống tiếng reo nổi lên ầm-ầm, bèn bỏ cả áo giáp, vứt cả đồ binh, cùng dầy séo nhau mà chạy. Đương lúc hoảng chạy, lại nghe tiếng súng nổ, lửa đuốc sáng rực. Bỗng đâu một tướng ở trong bóng lửa sáng, múa thương nhẩy ngựa ra chặn ngang giữa đường, thét to lên rằng:

— Tần Vinh ở đây!

Lý Ứng-Tường phi ngựa lên giao-chiến, song địch sao nổi ngọn thương của Tần Vinh như thần-xuất quỉ-một. Ứng-Tường liền bị phải ngọn thương đâm sang, kêu to lên rằng:

— Thôi, tôi chết rồi!

Ứng-Tường vừa nghiêng đầu một cái thì bị chém mất bên tai, đang ngồi trên ngựa ngã nghiêng xuống, liền vứt cả mũ mà chạy trốn. Chạy đến lúc trời sáng rõ chợt nghe tiếng pháo nổ có một toán quân như cuốn bụi mà kéo lại, trên lá cờ đại đề một chữ « Lại » cực to. Quân-sĩ đều sợ khiếp, tiếng kêu khóc rầm trời. Tăng Dũng thét to lên rằng: