quan-quân tan chạy lả-tả sa cả xuống khe nước. Lam Năng vội vàng trông ra thì thấy một lá cờ đại đề bốn chữ « Tam-đô Đô-đốc » phất-phơ ngọn gió, ầm ầm kéo lại, một tướng đi đầu, tiếng thét như sấm, đánh giết quan-quân rối bời tan chạy. Lam Năng nhận rõ tướng ấy là Hoàng Doãn, trong bụng cả mừng, liền đem tướng-sĩ đánh xông ra, rồi tháo lui về Nghĩa-cốc. Quí Nhi ra tiếp, rước. Lam Năng nói:
— Chẳng hay người sao biết quả-nhân bị khốn mà cho đi ứng-cứu làm vậy?
Quí-Nhi nói:
— Tôi đồ rằng đại-vương khinh giặc, nên phải cùng với Hoàng Doãn ra ứng-tiếp ở đây.
Lam Năng cả mừng, nói úy-lạo xong, Quí-Nhi cáo từ lui về bản-trại, sai người điệu cả nhà Túc-Tượng đến. Quí-Nhi trách mắng mà rằng:
— Ngươi thân làm chủ-tướng, chửa ra trận đã trốn mất, khi quan-quân vào phá ải ngươi ra đầu hàng trước tiên, cái đồ nhục-nhuốc tổ-tiên như thế, không bằng loài cẩu-trệ, còn để mày làm gì nữa!
Mắng rồi liền thét điệu ra chém.
Lam Năng nghe tin Quí-Nhi trách mắng chém Túc-Tượng, cả mừng mà rằng:
— Thực là bậc chân-tướng-quân!
Sai người đem thưởng cho hai cái đùi bò. Ngày hôm sau Quí-Nhi hiến kế mà rằng:
— Nay quan-quân thắng liền hai trận, hẳn là khinh giặc mà sinh kiêu, xin đại-vương theo kế như thế... hẳn là toàn-thắng. Tôi xin cùng với tướng-quân Hoàng Doãn đóng ở Viên-đôn để chẹn quân cứu-ứng mặt nam.
Lam Năng cả mừng, liền triệu chư-tướng họp lại dặn bảo mưu kế đâu vào đấy, rồi tự đem một cánh quân loảng-choảng xốc-xếch đi lên trước khiêu-chiến. Súc Nục nghe thấy quân giặc đến khiêu-chiến, liền đốc-suất tám quan Chỉ-huy dàn trận ở Kiều-điền. Súc Nục trông thấy quân giặc hàng-ngũ xốc-xếch vỗ lưng quan Chỉ-huy là Tăng Dũng mà rằng:
— Kìa quân giặc đều là quân ô-hợp cả, đánh phá cũng chẳng khó gì, tướng-quân hôm nay cố đi là được.