Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/127

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 125 —

Túc-Tượng vừa nghe lời công-văn chẳng khác gì như đứa trẻ lên ba nghe thấy tiếng sét bổ ngang đầu, sợ khiếp người đi, cứng cả người đờ cả mắt. Từ Tử-Tân thúc giục mà rằng:

— Mau mau! Tướng-quân phải sắp sửa khởi hành đi, quân-tình việc lớn, không thể dùng-dằng mãi được.

Túc-Tượng vội vàng chạy vào trong trại, trông thấy Hữu Nhân-Tâm đương đánh cuộc với viên tì-tướng Nhưng viên tì-tướng thua cuộc không chịu uống rượu phạt. Hữu Nhân-Tâm toan đè xuống chực đổ rượu vào tai. Túc-Tượng liền xua tay mà bảo rằng:

— Mau mau dọn dẹp ngay đi tai-vạ đến nơi rồi đó!

Chúng đều thất-kinh mà rằng:

— Chẳng hay cái tai-vạ gì vậy?

Túc-Tượng nói:

— Nay có quan-quân kéo đến, mà đại-vương bảo tôi đem binh ra trước để đón đánh song chúng ta binh hèn tướng ít, mà tôi cũng chẳng hiểu võ-nghệ là gì, thì sao chống-cự lại được, đó chẳng phải là việc tai-vạ đấy ư!

Túc-Tượng nói rồi khóc hu-hu lên, cả nhà nghe tin ấy đều xúm quanh lại một lũ ôm đầu mà khóc. Bên ngoài thì Từ Tử-Tân thôi-thúc phải khởi-trình ngay, Túc-Tượng không nói sao được, phải điểm binh-mã vội vàng lên đường kéo đi. Khi vừa kéo đến Kiều-điền, chợt nghe một tiếng pháo nổ, thì tiên-phong Lý Ứng-Tường đã kéo quân đến, hai bên bày trận ra Lý Ứng-Tường cầm đao nhẩy ngựa tế ra trước trận thét lên mắng rằng:

— Bớ quân tặc-nô kia! Nay quan-quân đến đây mà mày không xuống ngựa đầu-hàng, ta truyền đời cho mày chết không có chỗ táng-thân đó!

Túc-Tượng khi ấy sợ chết khiếp người đi, mặt như chàm đổ, bèn sai thủ-hạ tướng-sĩ ra đánh.

Tướng-sĩ nói:

— Bẩm ngài là chủ-tướng, xin ngài phải thân-hành ra trước.

Túc-Tượng nói:

— Thôi cũng là một bọn với nhau cả.

Tướng-sĩ nói:

— Cùng là một bọn, sao ngài không ra trước đi.