mừng. Lại sắm cả cho mẹ và vợ cùng đủ cả mũ phụng-quan, áo bố-tử, cả nhà mừng hí-hởn. Hễ khi nào đi ra ngoài thì bày ra nào là cờ thanh-đạo, biển tĩnh-túc đàn mặt đối nhau, tiền-hô hậu-ủng, lấy làm đắc-chí lắm. Lại dặn bảo quân thủ-hạ từ rầy phải gọi bà Diêu-thị là bà Thái phu-nhân, vợ là bà phu-nhân, em gái là vị tiểu-thư. Rồi đem em gái lại gả cho Hữu Nhân-Tâm. ngày hôm cưới, Túc-Tượng cất chén mời Hữu Nhân-Tâm mà rằng:
— Nếu không được chú em chỉ-giáo cho, thì sao lại có ngày nay!
Hữu Nhân-Tâm nói:
— Đó là nhờ hồng-phúc của nhà tôn-cữu cả.
Một ngày kia. gặp ngày bà thân-mẫu Diêu-thị lên thọ bốn mươi, Túc-Tượng sai các thủ-hạ ra các làng nhỏ chợ nhỏ, cướp lấy vô số trâu rượu đem về, để mở tiệc chúc thọ cho mẹ. Chí-kỳ, đốt một đôi nến cực to ở giữa trại, rồi thổi kèn khua trống ầm lên, đón rước bà mẫu-thân ra ngồi chỉnh-chện ở trên, vợ chồng Túc-Tượng đều mặc đồ phẩm-phục vào chúc-thọ, các tướng-sĩ cũng đều đến lạy mừng, bày ra tiệc yến, kèn trống vang lừng, chỗ thì chuốc chén, chỗ thì đánh bài hoan-hô vui vẻ, đương nửa chừng cuộc rượu, Túc-Tượng nâng chén dâng lên mẫu-thân Diêu-thị mà rằng:
— Trước kia mẫu-thân ở Phong-hồ lúc phải những quân nó biển-trá, mẫu-thân vẫn tưởng là con không làm trò gì được. Khi còn đấng tiên-phụ, gia-tư giàu có thế mà đến nỗi điêu-linh cả, nay mẹ thử xem thế nào!
Diêu-thị nói:
— Mẹ già nhục-nhãn, sao biết con làm được sự-nghiệp lớn lao thế này, khiến cho mẹ già được hưởng vinh hoa, thực là đáng mừng lắm.
Túc-Tượng cả cười ha-hả, chửa rứt tiếng cười thì chợt nghe thấy báo Đại-vương sai hành-nhân-ti Từ Tử-Tân đến, không biết là việc gì. Túc-Tượng vội vàng ra trước trại nghênh-tiếp, thi-lễ mời ngồi đâu đấy, Tử-Tân đưa công-văn ra cho Túc-Tượng xem. Thư rằng:
« Nay có quan-quân đem binh lại đánh, truyền cho Chỉ-huy-sứ trại Nguyệt-giốc là Hà Túc-Tượng, phải hỏa-tốc đem binh đi đón đánh, chớ để cho lấn vào trong cõi, nếu trái lệnh thì đã có quân-phép ».