Trang:Linh Nam dat su 2.pdf/122

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 120 —

lời phủ-dụ chăng nữa, nhưng cũng là bề ngoài thuận mà bề trong vẫn nghịch, cướp-bóc lại càng thậm tệ. Vậy chỉ xin quan lớn phát-binh ra đánh dẹp, giết những kẻ cừ-khôi mà tha cho những kẻ hiếp-tòng, như thế thì vừa có ân mà lại có uy, mới có thể diệt được quân giặc để yên dân được, xin quan lớn xét đến cho.

Nguyên Súc Nục là một người không có võ-nghệ gì, chỉ là đồ bị-thịt, lại bị phải quân trại Thiên-mã trại Gia-quế mấy lần đánh cho phải bỏ cả mũ khôi áo giáp mà chạy, hễ nghe nói đến tiếng giặc, chẳng khác gì như sét đánh lưng-chừng trời, mất cả hồn vía đi. Nên nay nghe Diệp Xuân-Cập nghị luận một hồi vẫn biết là chiêu-phủ vô-ích, song nghe tin quân-giặc nhiều lắm, đem quân đi đánh, sợ lại thêm chuyện lôi-thôi, chớ không phải sự chơi. Cho nên dẫu ai khuyên bảo y đem quân đi đánh giặc thế nào, y cũng nhất-định không nghe. Diệp Xuân-Cập không thể sao được phải lui ra về, đi đến trạm Thủy-thúc, trông thấy trên bãi cát có hai cái thây người đàn-bà, lõa-lồ thân-thể, bụng trướng to bằng cái chĩnh. Lại trông thấy một người tuổi-trẻ đến phủ-phục bên thây khóc-lóc một hồi rồi chạy ra bên sông, chực muốn nhẩy liều xuống sông. Xuân-Cập kíp sai người nhà chạy lên ngăn giữ lại mà hỏi rằng:

— Nhà ngươi đầu còn xanh tuổi còn trẻ, cớ sao lại muốn liều mình xuống sông làm vậy?

Người thiếu-niên ấy cả khóc mà rằng:

— Đêm hôm trước nhà tôi bị quân giặc đến cướp-phá lấy hết cả gia-tài, lại bắt cả vợ tôi và chị dâu tôi đem đến đây mà luân-lưu hiếp-chết; nó làm thảm-độc như thế, tôi chẳng chết đi thì còn sống làm gì?

Xuân-Cập nói:

— Nếu phải như vậy, sao không lên thưa cùng quan tỉnh, xin phát-binh về nã giặc có được không?

Người thiếu-niên khóc mà rằng:

— Tôi thường thấy những nhà bị cướp lên kêu quan tỉnh nã bắt, thời lại bị nha-lại nó đến sách nhiễu, nào là tiền sai tiền phòng, lại mất đèo thêm mấy trăm đồng nữa: có thế mà thôi