6 Xin hãy đổ sự giận Chúa trên các dân không biết Chúa,
Và trên các nước không cầu-khẩn danh Chúa;
7 Vì chúng nó đã ăn nuốt Gia-cốp,
Và phá hoang chỗ ở người.
8 Xin Chúa chớ nhớ lại mà kể cho chúng tôi các tội-ác của tổ-phụ chúng tôi;
Nguyện sự thương-xót Chúa mau mau đến đón rước chúng tôi,
Vì chúng tôi lấy làm khốn-khổ vô hồi.
9 Hỡi Đức Chúa Trời về sự cứu-rỗi chúng tôi, vì vinh-hiển của danh Chúa, xin hãy giúp-đỡ chúng tôi;
Nhơn danh Chúa, xin hãy giải-cứu chúng tôi, và tha tội cho chúng tôi.
10 Vì cớ sao các dân nói rằng: Đức Chúa Trời chúng nó ở đâu?
Nguyện sự báo-thù huyết kẻ tôi-tớ Chúa, mà đã bị đổ ra,
Được biết giữa các dân, trước mặt chúng tôi.
11 Nguyện tiếng than-thở kẻ phu-tù thấu đến trước mặt Chúa;
Tùy quyền-năng lớn-lao của Chúa, xin hãy bảo-hộ những kẻ đã bị định phải chết.
12 Hỡi Chúa, sự sỉ-nhục mà kẻ lân-cận chúng tôi đã làm cho Chúa,
Xin hãy báo-trả sự ấy gấp bằng bảy trong lòng chúng nó.
13 Còn chúng tôi là dân-sự Chúa, và là bầy chiên của đồng cỏ Chúa,
Chúng tôi sẽ cẩm-tạ Chúa mãi mãi;
Từ đời nầy qua đời kia chúng tôi sẽ truyền ra sự ngợi-khen Chúa.
Tác-giả nài-xin Chúa cứu-vớt dân Ngài khỏi hoạn-nạn
Thơ A-sáp làm. Cho thầy nhạc-chánh, dùng về điếu « Bông-huệ chứng-cớ »
801 Hỡi Đấng chăn-giữ Y-sơ-ra-ên, hỡi Đấng dẫn-dắt Gia-cốp như bầy chiên,
Hãy lắng tai nghe.
Hỡi Đấng ngự trên chê-ru-bin,
Hãy sáng sự rực-rỡ Ngài ra.
2 Trước mặt Ép-ra-im, Bên-gia-min, và Ma-na-se, xin hãy giục-giã năng-lực Ngài,
Và đến cứu chúng tôi.
3 Hỡi Đức Chúa Trời, xin hãy đem chúng tôi lại,
Và làm cho mặt Chúa sáng chói, thì chúng tôi sẽ được cứu.
4 Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời vạn-quân,
Chúa giận lời cầu-nguyện của dân Chúa cho đến chừng nào?
5 Chúa đã nuôi chúng nó bằng bánh giọt lệ,
Và cho chúng nó uống nước mắt đầy đấu.
6 Chúa làm chúng tôi thành bia tranh-cạnh cho kẻ lân-cận chúng tôi,
Và kẻ thù-nghịch cùng nhau cười-nhạo chúng tôi.
7 Hỡi Đức Chúa Trời vạn-quân, xin hãy đem chúng tôi lại,
Và làm cho mặt Chúa sáng chói, thì chúng tôi sẽ được cứu.
8 Từ Ê-díp-tô Chúa đã dời sang một cây nho;
Chúa đuổi các dân ra, rồi trồng cây ấy;
9 Cũng xở đất cho nó,
Nó bèn châm rễ và bò đầy đất.
10 Các núi bị bóng nó che-phủ,
Và các nhành nó giống như cây hương-nam của Đức Chúa Trời.
11 Các nhành nó gie ra đến biển,
Và chồi nó lan đến sông.
12 Vì cớ sao Chúa phá hàng rào nó,
Để cho các kẻ đi qua lảy-lặt nó?
13 Heo rừng cắn phá nó,
Và các thú đồng ăn nó.
14 Đức Chúa Trời vạn-quân ôi! xin hãy trở lại,
Từ trên trời hãy ngó xuống, đoái-xem, và thăm-viếng cây nho nầy,
15 Là tượt nho mà tay hữu Chúa đã trồng,