Còn biển lấp lại những kẻ thù-nghịch họ.
54 Ngài đưa họ đến bờ-cõi thánh Ngài,
Tức đến núi mà tay hữu Ngài đã được.
55 Ngài cũng đuổi các dân khỏi trước mặt chúng nó,
Bắt thăm và chia xứ làm sản-nghiệp cho họ,
Khiến các chi-phái Y-sơ-ra-ên ở trong trại của các dân ấy.
56 Dầu vậy, chúng nó thử và phản-nghịch Đức Chúa Trời Chí-Cao,
Không giữ các chứng-cớ của Ngài;
57 Nhưng trở lòng, ở bất-trung như các tổ-phụ mình:
Chúng nó sịa như cây cung sai-lệch.
58 Nhơn vì các nơi cao, chúng nó chọc giận Ngài,
Giục Ngài phân-bì tại vì những tượng chạm.
59 Khi Đức Chúa Trời nghe đều ấy, bèn nổi giận,
Gớm-ghiếc Y-sơ-ra-ên quá đỗi;
60 Đến nỗi bỏ đền-tạm tại Si-lô,
Tức là trại Ngài đã dựng giữa loài người;
61 Phó sức-lực Ngài bị dẫn tù,
Và nộp vinh-hiển Ngài vào tay cừu-địch.
62 Ngài cũng phó dân-sự Ngài cho bị thanh gươm,
Và nổi giận cùng cơ-nghiệp mình.
63 Lửa thiêu nuốt những gã trai-trẻ họ,
Còn các nữ đồng-trinh không có ai hát nghinh-thú.
64 Những thầy tế-lễ họ bị gươm sa-ngã,
Song các người góa-bụa không than-khóc.
65 Bấy giờ Chúa tỉnh-thức như người khỏi giấc ngủ,
Khác nào kẻ mạnh-dạn reo-la vì cớ rượu.
66 Ngài hãm đánh những kẻ cừu-địch lui lại,
Làm cho chúng nó bị sỉ-nhục đời đời.
67 Vả lại, Ngài từ-chối trại Giô-sép,
Cũng chẳng chọn chi-phái Ép-ra-im;
68 Bèn chọn chi-phái Giu-đa,
Là núi Si-ôn mà Ngài yêu-mến.
69 Ngài xây đền thánh Ngài giống như nơi rất cao,
Khác nào trái đất mà Ngài đã sáng-lập đời đời.
70 Ngài cũng chọn Đa-vít là tôi-tớ Ngài,
Bắt người từ các chuồng chiên:
71 Ngài đem người khỏi bên các chiên cho bú,
Đặng người chăn-giữ Gia-cốp, là dân-sự Ngài,
Và Y-sơ-ra-ên, là cơ-nghiệp Ngài.
72 Như vậy, người chăn-giữ họ theo sự thanh-liêm lòng người,
Và lấy sự khôn-khéo tay mình mà dẫn-dắt họ.
Tác-giả than-thở vì Giê-ru-sa-lem bị phá-hủy, và cầu Chúa giúp-đỡ
Thơ A-sáp làm
791 Đức Chúa Trời ôi! dân ngoại đã vào trong sản-nghiệp Chúa,
Làm ô-uế đền thánh của Chúa,
Và làm cho Giê-ru-sa-lem thành ra đống.
2 Chúng nó đã phó thây các tôi-tớ Chúa
Làm đồ-ăn cho loài chim trời,
Cũng đã phó thịt của các thánh Chúa cho muông-thú của đất.
3 Chúng nó đổ huyết họ ra như nước
Ở chung-quanh Giê-ru-sa-lem,
Chẳng có ai chôn họ.
4 Chúng tôi đã trở nên sự sỉ-nhục cho kẻ lân-cận mình,
Vật nhạo-báng và đồ chê-cười cho những kẻ ở chung-quanh chúng tôi.
5 Đức Giê-hô-va ôi! cho đến chừng nào? Ngài há sẽ giận đời đời sao?
Sự phân-bì Chúa há sẽ cháy như lửa ư?