Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/667

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
30 : 6
31 : 15
THI-THIÊN

6 Còn tôi, trong lúc may-mắn tôi có nói rằng:
Tôi chẳng hề bị rúng-động.
7 Hỡi Đức Giê-hô-va, nhờ ơn Ngài núi tôi được lập vững-bền;
Ngài ẩn mặt đi, tôi bèn bối-rối.
8 Đức Giê-hô-va ôi! tôi đã kêu-cầu cùng Ngài,
Và nài-xin cùng Đức Giê-hô-va mà rằng:
9 Làm đổ huyết tôi ra,
Khiến tôi xuống mồ-mả, có ích chi chăng?
Bụi tro há sẽ ngợi-khen Chúa ư?
Há sẽ truyền-bá sự chơn-thật của Ngài sao?
10 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy nghe và thương-xót tôi;
Đức Giê-hô-va ôi! khá giúp-đỡ tôi.
11 Ngài đã đổi sự buồn-rầu tôi ra sự khoái-lạc,
Mở áo tang tôi, và thắt lưng tôi bằng vui-mừng;
12 Hầu cho linh-hồn tôi hát ngợi-khen Chúa không nín-lặng.
Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, tôi sẽ cảm-tạ Chúa đến đời đời.

Tác-giả nhờ-cậy nơi Đức Giê-hô-va, cầu-xin Ngài cứu-tiếp
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh

311 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi nương-náu mình nơi Ngài;
Chớ hề để tôi bị hổ-thẹn;
Xin hãy lấy công-bình Ngài mà giải-cứu tôi.
2 Khá nghiêng tai qua tôi, mau mau giải-cứu tôi;
Hãy làm hòn đá vững-chắc cho tôi,
Một đồn-lũy để cứu tôi.
3 Vì Chúa là hòn đá và đồn-lũy tôi;
Xin dẫn-dắc tôi nhơn danh Chúa.
4 Xin Chúa gỡ tôi khỏi lưới mà chúng nó gài kín tôi;
Vì Chúa là nơi bảo-hộ tôi.
5 Tôi phó-thác thần-linh tôi vào tay Chúa:
Hỡi Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời chơn-thật, Ngài đã chuộc tôi.
6 Tôi ghét những kẻ thờ hình-tượng hư-không;
Nhưng tôi tin-cậy nơi Đức Giê-hô-va.
7 Tôi sẽ vui-mừng và khoái-lạc bởi sự nhơn-từ của Chúa;
Vì Chúa đã đoái đến sự hoạn-nạn tôi, biết nỗi sầu-khổ linh-hồn tôi.
8 Chúa không nộp tôi vào tay kẻ thù-nghịch,
Song đặt chơn tôi nơi rộng-rãi.
9 Đức Giê-hô-va ôi! xin hãy thương-xót tôi, vì tôi bị gian-truân.
Con mắt tôi hao-mòn vì cớ buồn-rầu,
Linh-hồn và thân-thể tôi cũng vậy.
10 Mạng-sống tôi tiêu-hao vì cớ buồn-bực,
Các năm tôi sút-kém tại than-thở;
Vì cớ tội-ác tôi,
Sức-mạnh tôi mỏn-yếu, và xương-cốt tôi tiêu-tàn.
11 Bởi cớ các cừu-địch tôi, tôi trở nên sự ô-nhục,
Thật một sự ô-nhục lớn cho kẻ lân-cận tôi, và một vật sợ-hãi cho những kẻ quen-biết tôi;
Kẻ nào thấy tôi ở ngoài đều trốn khỏi tôi.
12 Tôi bị chúng quên đi như kẻ chết mà lòng không còn nhớ đến;
Tôi giống như một cái bình bể nát.
13 Tôi đã nghe lời phao-vu của nhiều kẻ,
Tứ phía có sự kinh-khủng:
Đương khi chúng nó bàn nhau nghịch tôi,
Bèn toan cất mạng-sống tôi.
14 Nhưng, Đức Giê-hô-va ôi! tôi tin-cậy nơi Ngài;
Tôi nói: Ngài là Đức Chúa Trời tôi.
15 Kỳ mạng tôi ở nơi tay Chúa;

— 655 —