Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/661

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
21 : 2
22 : 11
THI-THIÊN

2 Chúa đã ban cho người đều lòng người ước-ao,
Không từ-chối sự gì môi người cầu-xin.(Sê-la)
3 Vì Chúa lấy phước-lành mà đón rước người;
Đội trên đầu người mão triều bằng vàng ròng.
4 Người cầu-xin cùng Chúa sự sống, Chúa bèn ban cho người,
Đến đỗi ban cho người ngày lâu dài đời đời vô-cùng.
5 Nhờ sự giải-cứu của Chúa, người được vinh-hiển lớn thay;
Chúa mặc cho người sự sang-trọng oai-nghi.
6 Chúa đặt người làm sự phước đến mãi mãi,
Khiến người đầy-dẫy sự vui-mừng trước mặt Chúa.
7 Vì vua tin-cậy nơi Đức Giê-hô-va,
Nhờ sự nhơn-từ của Đấng Chí-Cao, người sẽ không rúng-động.
8 Tay Chúa sẽ tìm được các kẻ thù-nghịch Chúa;
Tay hữu Chúa sẽ kiếm được những kẻ ghét Ngài.
9 Trong lúc Chúa nổi giận,
Chúa sẽ làm cho chúng nó như lò lửa hừng;
Đức Giê-hô-va sẽ nuốt chúng nó trong khi nổi thạnh-nộ,
Và lửa sẽ thiêu-đốt họ đi.
10 Chúa sẽ diệt con-cháu chúng nó khỏi mặt đất,
Và dòng-dõi họ khỏi giữa con-cái loài người.
11 Vì chúng nó đã toan hại Chúa,
Sanh mưu-kế mà chúng nó không thế làm thành được.
12 Chúa sẽ khiến chúng nó xây lưng,
Sửa dây cung Chúa lẩy mặt chúng nó.
13 Hỡi Đức Giê-hô-va, nguyện Ngài được tôn-cao trong sự năng-lực Ngài!
Thì chúng tôi sẽ ca-hát và ngợi-khen quyền-năng của Ngài.

Tác-giả kêu than vì bị khốn-cực quá, rồi hát ngợi-khen Chúa vì đã được cứu
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh, theo điếu « Con nai cái rạng-đông »

221 Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi! sao Ngài lìa-bỏ tôi?
Nhơn sao Ngài đứng xa, không giúp-đỡ tôi, và chẳng nghe lời rên-siết tôi?
2 Đức Chúa Trời tôi ôi! tôi kêu-cầu ban ngày, nhưng Chúa chẳng đáp lại;
Ban đêm cũng vậy, song tôi nào có được an-nghỉ đâu.
3 Còn Chúa là thánh,
Ngài là Đấng ngự giữa sự khen-ngợi của Y-sơ-ra-ên.
4 Tổ-phụ chúng tôi nhờ-cậy nơi Chúa,
Họ nhờ-cậy, Chúa bèn giải-cứu cho.
5 Họ kêu-cầu cùng Chúa, và được giải-cứu;
Họ nhờ-cậy nơi Chúa, không bị hổ-thẹn.
6 Nhưng tôi là một con trùng, chớ chẳng phải người đâu,
Là đều ô-nhục của loài người, và vật khinh-dể của dân-sự.
7 Hễ kẻ nào thấy tôi đều nhạo-cười tôi.
Trề môi, lắc đầu, mà rằng:
8 Người phú-thác mình cho Đức Giê-hô-va, Ngài khá giải-cứu người;
Ngài khá giải-cứu người, vì Ngài yêu-mến người!
9 Phải, ấy là Chúa rút tôi khỏi lòng mẹ,
Khiến tôi tin-cậy khi nằm trên vú của mẹ tôi.
10 Từ trong tử-cung tôi đã được giao cho Chúa;
Chúa là Đức Chúa Trời tôi từ khi tôi lọt lòng mẹ.
11 Xin chớ đứng xa tôi, vì sự gian-truân hầu gần,

— 649 —