Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/448

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
3 : 10
4 : 1
II CÁC VUA

10 Vua Y-sơ-ra-ên bèn nói rằng: Than ôi! Đức Giê-hô-va đã gọi ba vua nầy đến đặng nộp vào tay Mô-áp. 11 Nhưng Giô-sa-phát hỏi: Ở đây há chẳng có tiên-tri nào của Đức Giê-hô-va để chúng ta nhờ người mà cầu-vấn Đức Giê-hô-va chăng? Một đầy-tớ của vua Y-sơ-ra-ên thưa rằng: Ở đây có Ê-li-sê, con trai của Sa-phát, là kẻ đã hầu-việc Ê-li[1].

12 Giô-sa-phát tiếp: Lời phán của Đức Giê-hô-va vốn ở nơi người. Vậy, vua Y-sơ-ra-ên, Giô-sa-phát, và vua Ê-đôm, bèn đi đến người.

13 Ê-li-sê nói với vua Y-sơ-ra-ên rằng: Vua và tôi có can-hệ gì chăng? Khá đi cầu-vấn các tiên-tri của cha và mẹ vua. Vua Y-sơ-ra-ên đáp rằng: Chẳng vậy đâu; vì Đức Giê-hô-va đã gọi ba vua nầy đến, đặng nộp vào tay Mô-áp. 14 Ê-li-sê bèn nói: Đức Giê-hô-va vạn-quân hằng-sống, tôi đứng trước mặt Ngài, mà thề rằng, nếu tôi không kính-nể Giô-sa-phát, vua Giu-đa, thì tôi chẳng xem vua ra sao, và cũng không thấy đến nữa. 15 Nhưng bây giờ, hãy đem đến cho tôi một người khảy đờn. Trong lúc người ấy khảy đờn, thì tay của Đức Giê-hô-va ở trên Ê-li-sê. 16 Người nói: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Hãy đào cho nhiều hầm-hố khắp trong trũng nầy. 17 Vì Đức Giê-hô-va phán rằng: Các ngươi sẽ không thấy gió, cũng chẳng thấy mưa, thế mà trũng nầy sẽ đầy-dẫy nước, và các ngươi, bầy chiên, cùng súc-vật của các ngươi, đều sẽ uống nước được. 18 Nhưng Đức Giê-hô-va coi sự nầy là nhỏ-mọn quá: Ngài lại sẽ phó luôn dân Mô-áp vào tay các ngươi. 19 Các ngươi sẽ phá-hủy hết thảy những thành kiên-cố, những thành thị-tứ, đốn những cây tốt, bít mọi suối nước, và lấy đá làm hư-hại đồng ruộng màu-mỡ.

20 Vậy, buổi sáng, nhằm giờ người ta dâng của-lễ chay, thấy nước bởi đường Ê-đôm đến, và xứ bèn đầy những nước.

21 Khi dân Mô-áp hay rằng các vua ấy đi lên đặng đánh mình, thì nhóm hết thảy những người có thể nai-nịch binh-khí được trở lên, và đứng tại bờ-cõi xứ. 22 Ngày sau dân Mô-áp chổi dậy thật sớm; khi mặt trời mọc soi trên nước, dân Mô-áp thấy trước mặt mình nước đỏ như máu, 23 thì la lên rằng: Ấy là máu! Chắc ba vua ấy đã tranh-chiến nhau, đánh giết lẫn nhau. Bây giờ, hỡi dân Mô-áp! hãy đi cướp của. 24 Vậy, chúng đi đến trại-quân Y-sơ-ra-ên; nhưng dân Y-sơ-ra-ên chổi dậy, hãm đánh dân Mô-áp, chúng nó chạy trốn khỏi trước mặt dân Y-sơ-ra-ên.

Đoạn, dân Y-sơ-ra-ên loán vào xứ, hãm-đánh Mô-áp. 25 Họ phá-hủy các thành, ai nấy lấy đá liệng vào lấp các đồng ruộng màu-mỡ, bít các nguồn nước, và đốn những cây tốt. Tại Kiệt-Ha-rê-sết chỉ còn lại những vách thành: Những quân ném đá cũng vây xông phá các vách đó nữa.

26 Vua Mô-áp thấy mình không thế chống nổi, bèn đem theo mình bảy trăm người cầm gươm, toan xông đến nơi vua Ê-đôm; nhưng không thế nào được. 27 Người bèn bắt thái-tử, là kẻ phải kế-vị mình, dâng làm của-lễ thiêu tại trên vách thành. Bèn có cơn thạnh-nộ nổi phừng cùng Y-sơ-ra-ên; thì họ lìa khỏi vua Mô-áp, và trở về xứ mình.

Ê-li-sê hóa ra nhiều dầu

41 Vả, có vợ của một người môn-đồ của các đấng tiên-tri đến phàn-nàn cùng Ê-li-sê, mà rằng: Kẻ tôi-tớ ông, là chồng tôi, đã qua đời; và ông biết rằng kẻ tôi-tớ ông


  1. Nguyên bổn rằng: là kẻ đổ nước trên tay Ê-li.
— 436 —