15 Nầy là cớ sao Sa-lô-môn đã bắt xâu đặng xây-cất đền Đức Giê-hô-va và cung-điện mình, luôn với Mi-lô, vách-thành Giê-ru-sa-lem, Hát-so, Mê-ghi-đô, và Ghê-xe. 16 Pha-ra-ôn, vua của Ê-díp-tô, đã đi lên chiếm lấy Ghê-xe, thiêu-đốt nó, và giết những dân Ca-na-an ở trong thành, rồi ban thành ấy làm của vu-qui cho con gái mình, là vợ Sa-lô-môn. 17 Vậy, Sa-lô-môn xây thành Ghê-xe, Bết-Hô-rôn dưới, 18 Ba-lát, và Tát-mốt, tại trong đất rừng của xứ; 19 lại xây các thành có những kho trử lương-phạn của Sa-lô-môn, những thành để xe-cộ, những thành cho quân-kị, và mọi đều gì đẹp lòng Sa-lò-môn xây-cất tại Giê-ru-sa-lem, trong Li-ban và trong cả xứ phục dưới quyền người. 20 Hết thảy những người còn sống sót lại trong dân A-mô-rít, dân Hê-tít, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít, không thuộc về dân Y-sơ-ra-ên, 21 tức là các con-cháu của chúng nó còn lại ở trong xứ mà dân Y-sơ-ra-ên không đủ sức diệt hết được, thì Sa-lô-môn bắt phụ làm xâu-dịch cho đến ngày nay. 22 Nhưng Sa-lô-môn không bắt dân Y-sơ-ra-ên làm tôi-mọi; song họ làm binh-chiến, tôi-tớ, quan-trưởng, quan-tướng, quan cai xe, và lính-kị của người. 23 Còn về các quan-trưởng đặt lên coi-sóc các công-việc của Sa-lô-môn, số là năm trăm năm mươi người; họ cai-trị dân làm công-việc. 24 Con gái Pha-ra-ôn ở thành Đa-vít đi lên cung mà Sa-lô-môn đã xây-cất cho nàng; bấy giờ, người xây-cất Mi-lô.
25 Mỗi năm ba lần, Sa-lô-môn dâng của-lễ thiêu và của-lễ thù-ân trên bàn-thờ mà người đã đóng cho Đức Giê-hô-va, và xông hương trên bàn-thờ đã đặt ở trước mặt Đức Giê-hô-va. Người xây xong đền-thờ là như vậy.
26 Vua Sa-lô-môn cũng sắm-sửa một đoàn tàu tại Ê-xi-ôn-Ghê-be, gần Ê-lốt, trên mé Biển-đỏ, trong xứ Ê-đôm. 27 Hi-ram sai những tôi-tớ mình, tức những thủy-thủ, thông-thạo về nghề đi biển, đến trong đoàn tàu đó, đặng giúp tôi-tớ của Sa-lô-môn. 28 Họ đi Ô-phia đem về cho Sa-lô-môn bốn trăm hai mươi ta-lâng vàng.
Nữ-vương nước Sê-ba đến thăm Sa-lô-môn
101 Khi nữ-vương Sê-ba nghe nói về danh-tiếng của Sa-lô-môn và về danh của Đức Giê-hô-va, bèn đến hỏi thử Sa-lô-môn nhiều câu đố. 2 Bà đến Giê-ru-sa-lem có hầu-hạ theo rất đông, lạc-đà chở thuốc thơm, nhiều vàng và ngọc. Bà đến cùng Sa-lô-môn, nói với người mọi đều có ở trong lòng mình. 3 Sa-lô-môn đáp các câu hỏi của bà, chẳng câu nào ẩn-bí quá cho vua, mà vua không giải nghĩa nổi cho bà.
4 Khi nữ-vương Sê-ba thấy mọi sự khôn-ngoan của Sa-lô-môn, cung-điện người đã cất, 5 những món ăn trên bàn người, nhà-cửa của tôi-tớ người, thứ-tự công-việc của các quan, và đồ ăn mặc của họ, các quan chước-tửu, và các của-lễ thiêu người dâng trong đền Đức Giê-hô-va, thì mất vía. 6 Rồi bà nói rằng: Đều tôi nghe nói trong xứ tôi về lời nói và sự khôn-ngoan của vua, thì thật lắm. 7 Song trước khi tôi chưa đến đây, và chưa thấy tạn mắt những đều nầy, thì tôi chẳng tin; và kìa, người ta chẳng nói đến được phân nửa! Sự khôn-ngoan và oai-nghi của vua trổi hơn tiếng-đồn tôi đã nghe. 8 Các tôi-tớ vua thật có phước thay! Các tôi-tớ vua hằng đứng chầu trước mặt vua, nghe sự khôn-ngoan của vua, lấy làm có phước thay! 9 Đáng khen-ngợi thay Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua, vì Ngài đẹp lòng vua, đặt vua trên ngôi