Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/395

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
18 : 33
19 : 18
II SA-MU-ÊN

33 Vua rất cảm-thương, bèn lên lầu cửa thành và khóc. Người vừa đi vừa nói rằng: Ôi, Áp-sa-lôm, con trai ta! Áp-sa-lôm, con trai ta! con trai ta! Ước chi chính ta chết thế cho con! Ôi, Áp-sa-lôm! con trai ta! con trai ta!

Dân-chúng đưa Đa-vít trở qua sông Giô-đanh

191 Người ta đến nói cùng Giô-áp rằng: Kìa, vua khóc và than-tiếc Áp-sa-lôm. 2 Ấy vậy, chính trong ngày đó sự thắng-trận bèn đổi ra sự thảm-sầu cho cả dân-sự; vì dân-sự đã nghe nói rằng vua rất buồn-bực về sự chết của con vua. 3 Nên nỗi, trong ngày đó, dân-sự lén trở vào thành dường như một đạo-binh mắc-cỡ vì đã trốn khỏi chiến-trận.

4 Vua trùm mặt, la lớn tiếng lên rằng: Ôi, Áp-sa-lôm, con trai ta! Ôi, Áp-sa-lôm, con trai ta! con trai ta! 5 Giô-áp bèn vào nhà vua, và nói rằng: Ngày nay vua làm hổ mặt các kẻ tôi-tớ vua, là những người chính ngày nay đã cứu mạng-sống của vua, của các con trai và các con gái vua, luôn đến cứu mạng-sống của các vợ và hầu vua nữa. 6 Vậy, vua thương những người ghét vua, và ghét những người thương vua; vì vua mới tỏ ra rằng những quan-trưởng và các tôi-tớ của vua chẳng ra chi với vua. Rầy tôi biết rõ-ràng nếu Áp-sa-lôm còn sống, và chúng tôi ngày nay đều chết hết thảy, thì vừa ý vua. 7 Thà vua chổi dậy, đi ra nói những lời giục lòng các tôi-tớ vua; vì tôi chỉ Đức Giê-hô-va mà thề rằng, nếu vua không chường ra, thì đêm nay sẽ không còn một người nào ở bên vua; và tai-nạn ấy sẽ còn trọng hơn các tai-nạn khác đã xảy đến cho vua từ khi thơ-ấu tới ngày nay. 8 Bấy giờ, vua chổi dậy, ngồi tại cửa thành. Người ta cho cả dân-sự biết rằng vua đã ngồi tại cửa thành. Cả dân-sự bèn kéo đến trước mặt vua.

Vả, Y-sơ-ra-ên ai nấy đều đã chạy trốn nơi trại mình. 9 Trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên người ta trách nhau rằng: Vua đã giải chúng ta khỏi tay kẻ thù-nghịch chúng ta, và người đã cứu chúng ta khỏi tay dân Phi-li-tin. Song bây giờ, người phải trốn khỏi xứ vì cớ Áp-sa-lôm. 10 Vả, Áp-sa-lôm mà chúng ta đã xức dầu cho làm vua chúng ta đã chết trong chiến-trận. Vậy bây giờ, nhân sao các ngươi không nói đem vua trở về?

11 Vua Đa-vít sai nói cùng hai thầy tế-lễ Xa-đốc và A-bia-tha rằng: Hãy nói cùng các trưởng-lão Giu-đa mà rằng: Lời cả Y-sơ-ra-ên nói về việc rước vua về, đã thấu đến nơi vua rồi; vậy, cớ sao các ngươi là kẻ sau chót đem vua về cung người? 12 Các ngươi là anh em ta, là cốt-nhục ta. Nhân sao các ngươi là kẻ sau-chót đem vua về? 13 Cũng hãy nói cùng A-ma-sa rằng: Ngươi há chẳng phải là cốt-nhục ta sao? Nếu ngươi không làm tổng binh thế cho Giô-áp hằng ở trước mặt ta, thì nguyện Đức Chúa Trời phạt ta cách nặng-nề. 14 Như vậy, Đa-vít được lòng hết thảy người Giu-đa, dường như họ chỉ một người mà thôi; họ bèn sai nói với vua rằng: Xin vua hãy trở về với hết thảy tôi-tớ vua. 15 Vậy, vua trở về, đến tại bờ sông Giô-đanh. Các người Giu-đa đi đến đón vua tại Ghinh-ganh đặng đưa vua qua sông Giô-đanh.

Đa-vít tha cho Si-mê-i và Mê-phi-bô-sết

16 Si-mê-i, con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min ở Ba-hu-rim, lật-đật đi xuống với các người Giu-đa, đón vua Đa-vít. 17 Một ngàn người Bên-gia-min đều theo người, với Xíp-ba, tôi-tớ của nhà Sau-lơ, cùng mười lăm con trai người và hai mươi đầy-tớ; chúng qua sông Giô-đanh tại trước mặt vua. 18 Chiếc đò để sẵn

— 383 —