Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/379

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
7 : 9
7 : 28
II SA-MU-ÊN

Giê-hô-va vạn-quân có phán như vầy: Ta đã gọi ngươi từ giữa đồng cỏ, từ nơi ngươi chăn chiên, đặng lập ngươi làm kẻ dẫn-dắc dân Y-sơ-ra-ên của ta. 9 Ta đã ở cùng ngươi trong mọi công-việc ngươi làm, tuyệt-diệt các kẻ thù-nghịch ngươi khỏi trước mặt ngươi, khiến cho ngươi được danh lớn như danh người sang-trọng của thế-gian. 10 Ta đã sắm-sẵn một chỗ cho dân Y-sơ-ra-ên ta, làm cho nó châm-rễ tại đó, và nó sẽ ở nơi mình, chẳng còn bị quấy-rối nữa; các con loài ác sẽ chẳng hà-hiếp nó nữa như ngày xưa, 11 tức là như lúc ta lập quan xét trị dân Y-sơ-ra-ên ta. Ta đã giải-cứu ngươi khỏi các thù-nghịch ngươi mà ban bình-an cho ngươi. Rốt lại, Đức Giê-hô-va phán hứa rằng Ngài sẽ dựng cho ngươi một cái nhà.

12 Khi các ngày ngươi đã mãn, và ngươi ngủ với các tổ-phụ ngươi, thì ta sẽ lập dòng-giống ngươi kế-vị ngươi, là dòng-giống do ngươi sanh ra, và ta sẽ khiến cho nước nó bền-vững. 13 Nó sẽ xây một đền-thờ cho danh ta, và ta sẽ khiến cho ngôi cùng nước nó bền-đổ đời đời. 14 Ta sẽ làm cha nó, nó sẽ làm con ta. Nếu nó phạm tội ác, tất ta sẽ sửa phạt nó bằng roi và thương-vít loài người; 15 nhưng ta sẽ không rút ân-điển ta khỏi nó như ta rút khỏi Sau-lơ, là kẻ ta đã trừ-diệt khỏi trước mặt ngươi. 16 Như vậy, nhà ngươi và nước ngươi được bền-đổ trước mặt ngươi đời đời; ngôi ngươi sẽ được vững-lập đến mãi mãi.

Lời cầu-nguyện của Đa-vít

17 Na-than đến thuật lại cho Đa-vít mọi lời nầy và sự mặc-thị nầy. 18 Vua Đa-vít bèn đi đến hầu trước mặt Đức Giê-hô-va, mà nói rằng: Lạy Chúa Giê-hô-va, tôi là ai, họ-hàng tôi là gì, mà Chúa đã đem tôi đến nơi nầy? 19 Lạy Chúa Giê-hô-va, đều đó Chúa há còn cho là nhỏ mọn sao, nên Chúa lại nói về nhà của tôi-tớ Chúa trong buổi lâu về sau? Lạy Chúa Giê-hô-va, đều nầy há theo cách thường của loài người sao? 20 Đa-vít còn nói thêm được lời chi nữa? Ôi Chúa Giê-hô-va! Chúa biết kẻ tôi-tớ Chúa. 21 Ấy vì lời Chúa và tùy theo lòng Ngài mà Chúa đã làm những việc lớn nầy, và tỏ cho kẻ tôi-tớ Chúa biết. 22 Vì vậy, Giê-hô-va Đức Chúa Trời ôi! Ngài là rất lớn, chẳng có ai giống như Ngài, và chẳng có Đức Chúa Trời nào khác hơn Ngài, như lỗ tai chúng tôi đã nghe. 23 Chớ thì trên khắp thế-gian có dân-tộc nào giống như dân của Chúa, là Y-sơ-ra-ên, một dân-tộc mà Đức Chúa Trời đã đi chuộc lại đặng làm dân của Ngài? Hầu cho Chúa được danh lớn, nên Chúa nhơn vì chúng tôi, nhơn vì xứ của Ngài, mà làm việc lớn-lao đáng sợ nầy: Chúa đã đuổi những dân-tộc và thần-tượng chúng nó khỏi trước mặt dân-sự mà Chúa đã chuộc ra khỏi xứ Ê-díp-tô, đặng nó thuộc riêng về Ngài. 24 Vì Chúa đã lập dân Y-sơ-ra-ên làm dân của Chúa đời đời; còn Chúa, ôi Đức Giê-hô-va! làm Đức Chúa Trời của dân đó. 25 Vậy, bây giờ, Giê-hô-va Đức Chúa Trời ôi! xin hãy làm cho vững-chắc đến đời đời những lời Chúa đã phán về kẻ tôi-tớ Chúa và về nhà nó, cùng làm y như Chúa đã phán vậy. 26 Nguyện danh Chúa được ngợi-khen mãi mãi, và người ta nói rằng: Giê-hô-va vạn-quân là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. Nguyện nhà Đa-vít, là kẻ tôi-tớ Chúa, được vững-bền trước mặt Chúa! 27 Vả lại, hỡi Giê-hô-va vạn-quân! là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, chính Chúa đã phán lời hứa nầy cùng kẻ tôi-tớ Chúa rằng: Ta sẽ dựng nhà cho ngươi. Bởi cớ đó, kẻ tôi-tớ Chúa nói dạn-dĩ mà cầu-xin Chúa mấy lời nầy. 28 Vậy bây giờ, hỡi Chúa Giê-hô-va! Ngài

— 367 —