sẽ phó đạo-binh Y-sơ-ra-ên vào tay dân Phi-li-tin. 20 Sau-lơ liền té nằm dài xuống đất, vì các lời của Sa-mu-ên khiến người sợ-hoảng; và lại, người đã kiệt sức, bởi trọn ngày và đêm đó người không có ăn chi.
21 Bấy giờ, người đờn-bà đó đến gần Sau-lơ, thấy người bối-rối, bèn nói rằng: Nầy con đòi vua đã vâng theo tiếng vua. Tôi đã liều mạng mình đặng vâng theo các lời vua dạy. 22 Vậy bây giờ, vua cũng hãy nghe lời của con đòi vua: Tôi xin đặt trước mặt vua một miếng bánh, để vua ăn bổ sức, đặng lên đường. 23 Sau-lơ từ-chối mà rằng: Ta không ăn. Nhưng các đầy-tớ người và người đờn-bà ép nài quá đến đỗi người phải xuôi theo lời chúng; người bèn chổi dậy khỏi đất và ngồi trên giường. 24 Người đờn-bà ấy có một con bò con mập, bèn lật-đật giết nó; đoạn lấy bột mì nhồi và làm bánh không men, 25 để trước mặt Sau-lơ và các đầy-tớ người. Ăn xong, chúng chổi dậy và đi nội đêm đó.
Đa-vít bị đuổi khỏi đạo-binh Phi-li-tin
291 Dân Phi-li-tin nhóm-hiệp hết thảy các đạo-quân tại A-phéc, còn dân Y-sơ-ra-ên đóng trại gần suối Gít-rê-ên. 2 Các quan-trưởng dân Phi-li-tin và đạo-quân kéo ra trước từng trăm từng ngàn; còn Đa-vít và những kẻ theo người đi hậu-tập với A-kích. 3 Bấy giờ, các quan-trưởng dân Phi-li-tin nói rằng: Những người Hê-bơ-rơ đó là ai? A-kích đáp rằng: Ấy là Đa-vít, tôi-tớ của Sau-lơ, vua Y-sơ-ra-ên, ở với ta đã lâu ngày chầy năm. Từ ngày người sang nơi chúng ta cho đến bây giờ, ta chẳng thấy lỗi gì nơi người. 4 Các quan-trưởng Phi-li-tin nổi giận, nói với A-kích rằng: Hãy đuổi người nầy trở về chỗ ông đã lập hắn, chớ cho hắn đi đánh giặc với chúng ta, e trong lúc chiến-đấu, hắn trở lòng nghịch chúng ta chăng; vì hắn làm thế nào cho được hòa cùng chủ mình, há chẳng phải nhờ những thủ-cấp của chúng ta sao? 5 Há chẳng phải về Đa-vít nầy mà người nữ hát trong cuộc nhảy múa rằng:
Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Đa-vít giết hàng vạn?
6 Vậy, A-kích gọi Đa-vít mà nói rằng: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng-sống mà thề, ngươi vốn là một người ngay-thẳng, ta thích ngươi vào ra trong trại-quân với ta, vì từ ngày ngươi đến cùng ta cho tới ngày nay, ta chẳng tìm thấy nơi ngươi đều chi đáng trách. Nhưng ngươi không đẹp lòng các quan-trưởng. 7 Vậy bây giờ, hãy lui về và đi bình-an, hầu cho khỏi mất lòng các quan-trưởng Phi-li-tin.
8 Đa-vít nói với A-kích rằng: Tôi có làm đều gì, và từ khi tôi ở gần vua đến ngày nay, vua có tìm thấy đều chi nên quở-trách nơi tôi-tớ vua, mà tôi không được đi đánh quân thù-nghịch của chúa tôi, là vua? 9 A-kích đáp với Đa-vít rằng: Ta biết đều đó, ngươi vốn đẹp lòng ta như một thiên-sứ của Đức Chúa Trời. Nhưng các quan-trưởng Phi-li-tin có nói: Hắn sẽ không lên đánh trận cùng chúng ta. 10 Ấy vậy, ngươi và những đầy-tớ của chủ ngươi đã đến cùng ngươi, hãy dậy sớm; phải, hãy dậy sớm, và vừa khi trời sáng, hãy đi đi. 11 Vậy, Đa-vít và các kẻ theo người dậy sớm, để vừa sáng mai đi trở về trong xứ dân Phi-li-tin; còn dân Phi-li-tin đi lên Gít-rê-ên.
Đa-vít đánh bại dân A-ma-léc
301 Khỏi ba ngày, khi Đa-vít với những kẻ theo mình đến Xiếc-lác, thì dân A-ma-léc đã loán đến miền nam cùng Xiếc-lác, xông