Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/359

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
21 : 9
22 : 11
I SA-MU-ÊN

cây giáo hay là một cây gươm sao? Ta không có đem theo gươm hay là binh-khí gì, vì lịnh vua lấy làm gấp-rúc. 9 Thầy tế-lễ đáp rằng: Đây có cây gươm của Gô-li-át, người Phi-li-tin mà ông đã giết trong trũng Ê-la; nó bọc trong một miếng nỉ, để sau Ê-phót; nếu ông muốn lấy, thì hãy lấy đi; vì ở đây chẳng có gươm nào khác. Đa-vít đáp rằng: Chẳng có gươm nào bằng, hãy trao cho ta. 10 Bấy giờ, Đa-vít chổi dậy, ngày đó trốn xa khỏi Sau-lơ; mà đi đến cùng A-kích, vua Gát.

11 Các tôi-tớ của A-kích hỏi rằng: Có phải đó là Đa-vít, vua của xứ ấy chăng? Há chẳng phải về người nầy mà bọn nữ có nói trong khi múa hát rằng:

« Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Đa-vít giết hàng vạn? »

12 Đa-vít để các lời nầy vào trong lòng mình, và rất sợ A-kích, vua Gát. 13 Người giả-đò điên-cuồng trước mặt chúng, và làm bộ dại-khờ giữa họ; người vẽ gạch dấu trên cửa và để nước miếng chảy trên râu mình. 14 A-kích nói cùng tôi-tớ mình rằng: Kìa, các ngươi thấy người đó điên-cuồng! Cớ sao các ngươi dẫn nó đến ta? 15 Nơi ta há thiếu kẻ điên sao, nên các ngươi phải dẫn kẻ nầy đến ta đặng nó bày sự kỳ-cục trước mặt ta? Một người như vậy chẳng nên vào nhà ta.

Đa-vít ở hang đá A-đu-lam và trong xứ Mô-áp.— Sau-lơ truyền giết những thầy tế-lễ và dân thành Nóp

221 Đa-vít đi khỏi đó, và trốn trong hang đá A-đu-lam. Khi các anh và cả nhà cha người hay đều đó, bèn đi xuống cùng người. 2 Phàm kẻ nào bị cùng-khổn, kẻ nào mắc nợ, và những người có lòng bị sầu-khổ cũng đều nhóm-họp cùng người, và người làm đầu họ. Ấy vậy, chung-quanh người có chừng bốn trăm người.

3 Từ đó Đa-vít đi đến Mít-bê trong xứ Mô-áp, và người nói cùng vua Mô-áp rằng: Xin cho phép cha mẹ tôi đến ở với vua cho đến chừng tôi biết đều Đức Chúa Trời sẽ làm cho tôi. 4 Vậy, Đa-vít dẫn cha mẹ mình đến trước mặt vua Mô-áp, và hai người ở với vua ấy trọn lúc Đa-vít ở trong đồn. 5 Nhưng Gát, đấng tiên-tri, nói cùng Đa-vít rằng: Chớ ở trong đồn nầy; hãy đi đến xứ Giu-đa. Vậy, Đa-vít đi, và đến trong rừng Hê-rết.

6 Sau-lơ hay rằng người ta đã tìm được Đa-vít và những kẻ theo người. Bấy giờ, Sau-lơ ở tại Ghi-bê-a, ngồi dưới cây liễu xủ tơ, trên nơi cao; tay cầm cây giáo, còn các tôi-tớ nguời chầu-chực bên người. 7 Sau-lơ nói cùng các tôi-tớ chầu-chực bên mình rằng: Hỡi dân Bên-gia-min, hãy nghe: Có phải con trai Y-sai sẽ ban cho hết thảy các ngươi những ruộng và vườn nho chăng? Các ngươi trông-cậy nó sẽ lập các ngươi làm trưởng ngàn người và trăm người ư? 8 Vậy, cớ sao các ngươi hết thảy đồng mưu nghịch ta, và cớ sao chẳng cho ta hay rằng con trai ta đã kết giao-ước cùng con trai Y-sai? Nhân sao chẳng ai thương-xót ta, cho ta hay trước rằng con trai ta đã xui kẻ tôi-tớ ta nghịch cùng ta, lập mưu hại ta, như nó đã làm ngày nay? 9 Bấy giờ, Đô-e, người Ê-đôm, làm đầu những đầy-tớ của Sau-lơ, thưa rằng: Tôi có thấy con trai Y-sai đi đến Nóp, vào nhà A-hi-mê-léc, con trai A-hi-túp; 10 người cầu-vấn Đức Giê-hô-va cho hắn, và có cấp cho hắn lương-thực, cùng trao cho hắn cây gươm của Gô-li-át, người Phi-li-tin.

11 Vua sai đòi A-hi-mê-léc, con trai A-hi-túp, là thầy tế-lễ, luôn cả nhà cha người, tức những thầy tế-lễ ở

— 347 —