phép tôi lập-tức đi đến đó đặng thăm các anh tôi. Ấy bởi cớ đó người không đến ngồi bàn.
30 Bấy giờ, Sau-lơ nổi giận cùng Giô-na-than, mà rằng: Ớ con trai gian-tà và bội-nghịch kia, ta biết mầy có kết-bạn cùng con trai của Y-sai, đáng hổ-nhục cho mầy, và đáng hổ-nhục cho mẹ đã đẻ mầy thay! 31 Thật, hễ con trai Y-sai sống lâu trên mặt đất chừng nào, thì mầy và nước mầy chẳng vững-bền chừng nấy. Vậy bây giờ, hãy sai đi kiếm nó, dẫn nó về cho ta; vì nó phải chết hẳn. 32 Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ, cha mình, rằng: Cớ sao giết nó đi? Nó có làm đều gì? 33 Sau-lơ phóng cây giáo đặng đâm người; Giô-na-than bèn nhìn-biết cha mình đã nhứt-định giết Đa-vít. 34 Giô-na-than bèn chổi dậy khỏi bàn, tức giận lắm, và trong ngày mồng hai chẳng ăn gì hết, lấy làm buồn-bực về Đa-vít, vì cha mình đã sỉ-nhục người.
35 Qua ngày sau, Giô-na-than đi ra ngoài đồng tại nơi đã hẹn cùng Đa-vít; có một đứa tôi-tớ trẻ theo người. 36 Người nói cùng nó rằng: Hãy chạy lượm những tên ta sẽ bắn. Kẻ tôi-tớ chạy, Giô-na-than bắn một mũi tên qua khỏi nó. 37 Khi kẻ tôi-tớ đi đến nơi có tên Giô-na-than đã bắn, thì Giô-na-than la lên rằng: Tên há chẳng ở bên kia mầy sao? 38 Giô-na-than lại kêu kẻ tôi-tớ rằng: Hãy đi mau, chớ dừng lại! Kẻ tôi-tớ lượm mũi tên, rồi trở lại cùng chủ mình. 39 Vả, tôi-tớ chẳng biết chi cả, song Đa-vít và Giô-na-than hiểu biết đều đó là gì. 40 Giô-na-than trao binh-khí cho tôi-tớ mình, và bảo rằng: Hãy đi, đem nó về trong thành. 41 Khi tôi-tớ đã đi rồi, Đa-vít chổi dậy từ phía nam; sấp mình xuống đất và lạy ba lần, đoạn hai người ôm nhau và khóc, Đa-vít khóc nhiều hơn. 42 Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Anh hãy đi bình-an; chúng ta đã nhơn danh Đức Giê-hô-va lập lời thề cùng nhau rằng: Đức Giê-hô-va sẽ làm chứng giữa tôi và anh, giữa dòng-dõi tôi và dòng-dõi anh đến đời đời.
43 Vậy, Đa-vít chổi dậy và đi, còn Giô-na-than trở vào trong thành.
Đa-vít ở tại Nóp và tại Gát
211 Đa-vít đến Nóp, gặp thầy tế-lễ A-hi-mê-léc. A-hi-mê-léc run-sợ, chạy đến đón người, mà hỏi rằng: Nhân sao ông có một mình, chẳng ai theo hết vậy? 2 Đa-vít đáp cùng thầy tế-lễ A-hi-mê-léc rằng: Vua có sai tôi một việc, và dặn rằng: Chớ cho ai biết gì hết về việc ta sai ngươi làm, cũng đừng cho ai biết lịnh ta truyền cho ngươi. Ta đã chỉ định cho các tôi-tớ ta một nơi hò-hẹn. 3 Bây giờ, thầy có chi trong tay? Hãy trao cho ta năm ổ bánh, hay là vật gì thầy có thế tìm được. 4 Thầy tế-lễ đáp cùng Đa-vít rằng: Trong tay ta không có bánh thường, chỉ có bánh thánh mà thôi; miễn là các tôi-tớ ông không có đến gần đờn-bà. 5 Đa-vít đáp cùng thầy tế-lễ rằng: Từ khi ta đi ra vài ba ngày rồi, chúng tôi không có lại gần một người nữ nào hết. Các bạn tôi cũng thanh-sạch; còn nếu công-việc tôi không thánh, thì ngày nay há chẳng nhờ kẻ làm thánh nó mà được thánh sao? 6 Vậy, thầy tế-lễ trao bánh thánh cho người; vì ở đó chẳng có bánh chi khác hơn bánh trần-thiết, mà người ta đã cất khỏi trước mặt Đức Giê-hô-va, đặng thế bánh mới cùng trong một lúc ấy.
7 Cũng trong ngày ấy, có một tôi-tớ của Sau-lơ ở đó, bị cầm lại tại trước mặt Đức Giê-hô-va. Người tên là Đô-e, dân Ê-đôm, làm đầu các kẻ chăn chiên của Sau-lơ.
8 Đa-vít nói cùng A-hi-mê-léc rằng: Dưới tay thầy đây, há chẳng có một