Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/355

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
18 : 20
19 : 10
I SA-MU-ÊN

đến kỳ Mê-ráp, con gái của Sau-lơ, phải gả cho Đa-vít, thì lại gả cho Át-ri-ên, người Mê-hô-la. 20 Nhưng Mi-canh, con gái của Sau-lơ, yêu-mến Đa-vít. Khi Sau-lơ hay đều đó, thì lấy làm đẹp lòng. 21 Người nói thầm rằng: Ta sẽ biểu hắn cưới nàng, hầu cho nàng làm cái bẫy cho hắn, và hắn sa vào tay của dân Phi-li-tin. Vậy, Sau-lơ nói lần thứ nhì cùng Đa-vít rằng: Ngươi sẽ làm phò-mã ta.

22 Đoạn, Sau-lơ truyền lịnh cho các tôi-tớ mình rằng: Hãy nói kín cùng Đa-vít rằng: Ngươi thấy vua lấy làm đẹp lòng ngươi, và hết thảy tôi-tớ vua đều yêu-mến ngươi: vậy, hãy làm phò-mã của vua. 23 Các tôi-tớ của Sau-lơ nói lại các lời ấy cùng Đa-vít. Đa-vít đáp rằng: Làm phò-mã của vua, há là việc nhỏ-mọn trước mặt các ngươi sao? Tôi vốn một người nghèo-nàn và hèn-tiện. 24 Các tôi-tớ của Sau-lơ thuật lại cho vua câu trả lời của Đa-vít. 25 Sau-lơ nói cùng chúng rằng: Các ngươi hãy nói cùng Đa-vít như vầy: Vua chẳng đòi sính-lễ gì khác, chỉ đòi một trăm dương-bì của người Phi-li-tin, đặng trả thù kẻ cừu-địch mình. Vả, cái mưu của Sau-lơ là khiến cho Đa-vít sa vào tay dân Phi-li-tin.

26 Các tôi-tớ kể lại những lời nầy cho Đa-vít nghe, thì Đa-vít chìu theo sự buộc ấy mà làm phò-mã của vua. Trước kỳ định, 27 Đa-vít chổi dậy, cùng quân thủ-hạ mình đi đánh giết hai trăm người Phi-li-tin. Người đem dương-bì của chúng nó về, và nộp cho vua đủ số, đặng trở làm phò-mã người. Vậy, Sau-lơ gả Mi-canh, con gái mình, cho người làm vợ. 28 Sau-lơ nhìn-biết Đức Giê-hô-va ở cùng Đa-vít. Mi-canh, con gái của Sau-lơ, yêu-mến Đa-vít. 29 Nhưng Sau-lơ càng sợ Đa-vít hơn nữa, và trọn đời mình làm kẻ thù-nghịch người.

30 Mỗi lần các quan-trưởng dân Phi-li-tin ra trận, thì Đa-vít may-mắn hơn các tôi-tớ của Sau-lơ; vì vậy danh người trở nên tôn-trọng lắm.

Đa-vít chạy trốn

191 Sau-lơ bàn-tính cùng Giô-na-than, con trai mình, và các tôi-tớ, để giết Đa-vít; nhưng Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, rất thương-yêu Đa-vít, 2 cho người hay, và nói rằng: Sau-lơ, cha tôi, tìm giết anh. Vậy, sáng ngày mai, hãy cẩn-thận, ở nơi khuất-kín, và ẩn mình đi. 3 Tôi sẽ đi ra đứng gần bên cha tôi nơi ruộng mà anh sẽ ẩn, và nói về anh cùng cha tôi, thử xem người nói thế nào, rồi sẽ cho anh biết. 4 Vậy, Giô-na-than nói binh Đa-vít cùng Sau-lơ, cha mình, mà rằng: Xin vua chớ phạm tội cùng Đa-vít, tôi-tớ vua, vì người không có phạm tội cùng vua, mà lại có giúp công-việc lớn-lao cho vua nữa. 5 Người đã liều mạng mình mà giết người Phi-li-tin kia, nên Đức Giê-hô-va vì cớ người có làm sự giải-cứu lớn cho cả Y-sơ-ra-ên. Vua có thấy và mừng-rỡ đều đó; nhân sao lại toan phạm tội cùng huyết vô-tội, mà giết Đa-vít vô-lý? 6 Sau-lơ lắng tai nghe lời Giô-na-than nói, bèn thề rằng: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, Đa-vít sẽ chẳng chết! 7 Bấy giờ, Giô-na-than gọi Đa-vít, thuật các lời ấy cho người, đoạn dẫn Đa-vít đến gần Sau-lơ, và Đa-vít hầu việc Sau-lơ như trước.

8 Sự tranh-chiến cứ liên-tiếp luôn luôn, Đa-vít đi ra đánh dân Phi-li-tin, làm cho chúng nó bị thua chạy trốn. 9 Nhưng ác-thần bởi Đức Giê-hô-va khiến nhập vào Sau-lơ lúc người ngồi trong điện, cầm cây giáo nơi tay; còn Đa-vít gảy đờn. 10 Sau-lơ muốn lấy giáo đâm Đa-vít dính vào vách, nhưng Đa-vít tránh khỏi, giáo của Sau-lơ găm trong vách. Đa-

— 343 —