đến Gát và Éc-rôn. 53 Dân Y-sơ-ra-ên, sau khi đã rượt đuổi dân Phi-li-tin rồi, thì trở về cướp-phá trại-quân chúng nó. 54 Đa-vít lấy thủ-cấp của người Phi-li-tin đem đến Giê-ru-sa-lem; nhưng để binh-khí Gô-li-át lại trong trại mình.
55 Sau-lơ thấy Đa-vít ra đón đánh người Phi-li-tin, thì có hỏi quan tổng-binh Áp-ne, rằng: Hỡi Áp-ne, người trai-trẻ đó là con trai của ai? Áp-ne thưa rằng: Ôi vua! tôi xin chỉ linh-hồn vua mà thề, tôi chẳng biết. 56 Vua nói cùng người rằng: Hãy hỏi thăm gã trai-trẻ ấy là con của ai. 57 Khi Đa-vít đã giết người Phi-li-tin trở về, thì Áp-ne rước người, dẫn đến trước mặt Sau-lơ, Đa-vít đương xách thủ-cấp của người Phi-li-tin nơi tay. 58 Sau-lơ nói cùng người rằng: Hỡi gã trai-trẻ, ngươi là con ai? Đa-vít thưa rằng: Tôi là con Y-sai, tôi-tớ của vua, ở tại Bết-lê-hem.
Giô-na-than và Đa-vít kết bạn. — Lòng ganh-ghét của Sau-lơ
181 Đa-vít vừa tâu xong cùng Sau-lơ, thì lòng của Giô-na-than khế-hiệp cùng lòng Đa-vít, đến đỗi Giô-na-than yêu-mến Đa-vít như mạng-sống mình. 2 Từ ngày đó, Sau-lơ rước Đa-vít về đền mình, không cho trở về nhà cha người nữa. 3 Giô-na-than khế-hiệp cùng Đa-vít, bởi vì yêu-mến người như mạng-sống mình. 4 Người cổi áo mình mặc mà trao cho Đa-vít, luôn với áo-xống khác, cho đến gươm, cung, và đai của mình nữa. 5 Đa-vít đi đánh giặc nhiều: bất-luận nơi nào Sau-lơ sai người đi, thì đều được việc, nên Sau-lơ đặt người làm đầu chiến-sĩ; người đẹp ý bá-tánh và những tôi-tớ của Sau-lơ.
6 Khi Đa-vít đã giết được người Phi-li-tin, trở về cùng đạo-binh, thì những người nữ của các thành Y-sơ-ra-ên đi ra đón Sau-lơ, hát múa, đánh trống cơm, gõ nhịp, và reo tiếng vui-mừng. 7 Những người múa đối đáp nhau rằng:
Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Đa-vít giết hàng vạn!
8 Sau-lơ lấy làm giận lắm, và các lời nầy không đẹp lòng người. Người nói: Người ta cho Đa-vít hàng vạn, còn ta hàng ngàn; chỉ còn thiếu cho nó ngôi nước mà thôi! 9 Kể từ ngày ấy, Sau-lơ thường ngó Đa-vít cách giận.
10 Ngày mai, ác-thần bởi Đức Chúa Trời khiến nhập vào Sau-lơ; người có cơn sốt-hoảng trong đền mình, thì Đa-vít gảy đờn như những ngày khác. Sau-lơ cầm một cây giáo nơi tay, 11 bèn phóng Đa-vít, mà rằng: Ta sẽ đóng đinh nó nơi vách. Nhưng Đa-vít tránh hai lần khỏi mũi giáo. 12 Sau-lơ sợ Đa-vít, vì Đức Giê-hô-va ở cùng Đa-vít, và đã lìa khỏi mình. 13 Sau-lơ khiến Đa-vít cách xa mình, lập người làm trưởng ngàn người: Đa-vít ra trận trở về thì đứng đầu đạo-binh. 14 Trong các công-việc, người đều được may-mắn, và Đức Giê-hô-va ở cùng người. 15 Sau-lơ thấy người được may-mắn dường ấy, thì lấy làm sợ người. 16 Nhưng cả Y-sơ-ra-ên và Giu-đa đều yêu-mến Đa-vít, bởi vì người ra trận trở về đứng đầu chúng.
17 Sau-lơ nói cùng Đa-vít rằng: Nầy Mê-ráp, con gái cả ta; ta sẽ gả nó cho ngươi làm vợ. Chỉ phải giúp ta cách mạnh-bạo và đánh giặc cho Đức Giê-hô-va. Vả, Sau-lơ nói thầm rằng: Tay ta chớ nên hành-hại hắn, nhưng thà tay của dân Phi-li-tin còn hơn. 18 Đa-vít thưa rằng: Tôi là ai? Thân-phận tôi là gì? Họ-hàng cha tôi nơi Y-sơ-ra-ên ra chi mà tôi trở nên phò-mã của vua? 19 Vả, khi