Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/336

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
4 : 12
5 : 9
I SA-MU-ÊN

Chúa Trời bị cướp lấy, còn hai con trai Hê-li, là Hóp-li và Phi-nê-a, đều chết.

12 Một người Bên-gia-min chạy trốn khỏi giặc, đến tại Si-lô nội ngày đó, quần-áo rách ra, đầu đóng bụi cát. 13 Khi người ấy đến, Hê-li đương ngồi trên ghế mình tại bên mé đường, trông-đợi cách áy-náy; vì lòng Hê-li run-sợ về hòm của Đức Chúa Trời. Người ấy vào thành báo tin đó, cả thành bèn kêu la lên. 14 Hê-li nghe tiếng la nầy thì nói: Sự ồn-ào nầy là chi? Tức thì người đó lật-đật báo tin cho Hê-li.

15 Vả, Hê-li đã chín mươi tám tuổi, mắt đui, không thế thấy được. 16 Người đó nói cùng Hê-li rằng: Tôi là người ở chiến-trường đến, ngày nay tôi được thoát khỏi cơn trận. Hê-li hỏi rằng: Hỡi con, đã xảy ra làm sao? 17 Sứ-giả tiếp rằng: Y-sơ-ra-ên đã chạy trốn trước mặt dân Phi-li-tin; dân-sự bị đại-bại. Lại, hai con trai của ông, là Hóp-ni và Phi-nê-a, đã chết, và hòm của Đức Chúa Trời đã bị cướp lấy. 18 Người vừa nói đến hòm của Đức Chúa Trời, thì Hê-li ngã ngửa xuống khỏi ghế mình ở bên phía cửa, gãy cổ và chết; vì người đã già-yếu và nặng-nề. Người đã làm quan xét cho Y-sơ-ra-ên trong bốn mươi năm.

19 Con dâu người, là vợ của Phi-nê-a, đương có thai gần đẻ; khi nàng nghe tin về việc cướp lấy hòm của Đức Chúa Trời, cùng hay rằng ông-gia và chồng mình đã chết, thì thình-lình bị đau-đớn, khòm xuống và đẻ. 20 Trong lúc nàng gần chết, các người đờn-bà có mặt đó nói rằng: Chớ sợ chi, nàng đã sanh một con trai. Nhưng nàng không đáp lại, chẳng đếm-xỉa chi các lời đó. 21 Nàng đặt tên cho đứa trẻ là Y-ca-bốt[1], vì nàng nói rằng: Sự vinh-hiển đã lìa khỏi Y-sơ-ra-ên; nàng nói ngụ-ý về sự mất hòm của Đức Chúa Trời, về sự chết của ông-gia và chồng mình. 22 Nàng lại tiếp: Thật, sự vinh-hiển của Y-sơ-ra-ên đã mất rồi, vi hòm của Đức Chúa Trời đã bị cướp lấy.

Hòm giao-ước ở nơi dân Phi-li-tin

51 Dân Phi-li-tin lấy hòm của Đức Chúa Trời, đi từ Ê-bên-Ê-xe tới Ách-đốt. 2 Đoạn, chúng lấy hòm của Đức Chúa Trời đi vào đền Đa-gôn[2], để ở bên Đa-gôn. 3 Sáng ngày sau, dân Ách-đốt dậy sớm, thấy Đa-gôn nằm sải mặt úp xuống đất trước mặt hòm của Đức Giê-hô-va. Chúng nó bèn đem Đa-gôn đặt lại tại chỗ nó. 4 Ngày sau chúng nó trở vào sớm, Đa-gôn lại còn té xuống đất trước hòm của Đức Giê-hô-va, đầu và hai tay đều rơi ra, nằm trên ngạch cửa, chỉ còn cái mình nó mà thôi. 5 Bởi cớ ấy, cho đến ngày nay, những thầy cả của Đa-gôn, và phàm người nào vào trong đền nó, đều tránh không đặt chơn trên ngạch cửa. 6 Nhưng tay Đức Giê-hô-va giáng họa lớn trên dân-sự Ách-đốt, dẫn sự tàn-hại đến trong xứ chúng nó, lấy bịnh trĩ-lậu hành-hại Ách-đốt và địa-phận nó. 7 Dân Ách-đốt thấy mình như vậy, bèn kêu la rằng: Hòm của Đức Chúa Trời Y-sơ-ra-ên chớ ở nơi chúng ta, vì tay Ngài giáng họa lớn trên chúng ta và trên Đa-gôn, là thần của chúng ta. 8 Chúng sai sứ thỉnh nhóm hết thảy quan-trưởng của dân Phi-li-tin, mà hỏi rằng: Chúng ta sẽ làm sao về hòm của Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên? Các quan-trưởng đáp: Phải đem hòm của Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đến Gát. Người ta bèn đem hòm của Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đến đó. 9 Người ta vừa đem hòm đi,


  1. Y-ca-bốt, nghĩa là thiếu sự vinh-hiển.
  2. Đa-gôn là một thần của dân Phi-li-tin.
— 324 —