Trang:Kinh Thanh Cuu Uoc Va Tan Uoc 1925.pdf/274

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
9 : 9
10 : 1
GIÔ-SUÊ

nó nói cùng Giô-suê rằng: Chúng tôi là tôi-tớ của ông. Giô-suê hỏi: Các ngươi là ai, ở đâu đến? 9 Đáp rằng: Tôi-tớ của ông ở từ xứ rất xa đến để tôn-trọng danh Giê-hô-va là Đức Chúa Trời của ông; vì chúng tôi có nghe nói về Ngài, và mọi đều Ngài đã làm trong xứ Ê-díp-tô; 10 lại cũng nghe về mọi đều Ngài đã làm cho hai vua A-mô-rít ở bên kia sông Giô-đanh, là Si-hôn, vua Hết-bôn, và Óc, vua Ba-san, ở tại Ách-ta-rốt. 11 Các trưởng-lão và hết thảy dân-sự ở xứ chúng tôi có nói cùng chúng tôi rằng: Hãy lấy lương-thực dùng dọc đường, đi đến trước mặt dân đó, mà nói rằng: Chúng tôi là tôi-tớ các ông; và bây giờ, hãy lập giao-ước cùng chúng tôi. 12 Kìa, bánh của chúng tôi; ngày chúng tôi ra khỏi nhà đặng đi đến các ông, chúng tôi lấy nó đem theo làm lương-thực vẫn nóng-hổi, mà ngày nay đã khô và bể vụn. 13 Những bầu rượu nầy chúng tôi đổ đầy rượu hãy còn mới tinh, kìa nay đã rách; còn quần-áo và giày chúng tôi đã cũ-mòn, bởi vì đi đường xa. 14 Người Y-sơ-ra-ên bèn nhậm lương-thực chúng nó, không cầu-hỏi Đức Giê-hô-va. 15 Giô-suê lập hòa cùng chúng nó, và kết ước cho chúng nó sống; rồi các trưởng-lão của hội-chúng bèn thề cùng chúng nó.

16 Nhưng ba ngày sau khi đã lập giao-ước cùng chúng nó, dân Y-sơ-ra-ên hay rằng các người nầy vốn lân-cận mình, và ở tại giữa mình. 17 Dân Y-sơ-ra-ên lên đường, và ngày thứ ba đến thành chúng nó. Vả, các thành của chúng nó là Ga-ba-ôn, Kê-phi-ra, Bê-ê-rốt, va Ki-ri-át-Giê-a-rim. 18 Dân Y-sơ-ra-ên không giao chiến cùng dân đó, vì cớ các trưởng-lão của hội-chúng đã chỉ danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên mà thề cùng dân đó; nhưng cả hội-chúng lằm-bằm cùng các quan-trưởng. 19 Các quan-trưởng bèn nói cùng cả hội-chúng rằng: Chúng ta đã chỉ danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên mà thề cùng dân đó; vậy, từ bây giờ chúng ta không thế hại chúng nó được. 20 Chúng ta phải đãi dân đó như vầy: Phải để cho chúng nó sống, hầu cho chớ vì cớ lời thề đã lập, mà chúng ta khiến cơn thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va giáng trên chúng ta. 21 Vậy, các quan-trưởng tỏ rằng chúng nó được sống, nhưng phải bị dùng để đốn củi xách nước cho cả hội-chúng, y như các quan-trưởng đã nói cùng chúng nó.

22 Giô-suê bèn gọi dân đó mà nói như vầy: Sao các ngươi đã gạt chúng ta, nói rằng: Chúng tôi ở rất xa các ông, té ra các ngươi ở giữa chúng ta? 23 Vậy bây giờ, các ngươi bị rủa-sả, không dứt làm tôi-mọi, cứ đốn củi và xách nước cho nhà của Đức Chúa Trời ta. 24 Chúng nó bèn thưa cùng Giô-suê rằng: Ấy là đều kẻ tôi-tớ ông có hay rõ-ràng Giê-hô-va Đức Chúa Trời của ông đã phán dặn Môi-se, tôi-tớ Ngài, biểu ban toàn xứ cho các ông, và diệt hết thảy dân ở trước mặt mình; ấy vậy, chúng tôi vì cớ các ông lấy làm rất sợ-hãi cho sự sống mình, nên mới làm như vậy. 25 Bây giờ chúng tôi ở trong tay ông, hãy đãi chúng tôi tùy ý ông cho là tốt-lành và công-bình. 26 Giô-suê bèn làm như người đã nói, và giải-cứu chúng nó khỏi bị tay dân Y-sơ-ra-ên giết. 27 Trong ngày đó, người cắt chúng nó làm kẻ đốn củi và xách nước cho hội-chúng và cho bàn-thờ của Đức Giê-hô-va tại trong nơi Ngài chọn-lựa: ấy là đều dân đó hãy còn làm đến ngày nay.

Giô-suê thắng trận gần Ga-ba-ôn. — Chiếm lấy các thành miền nam

101 Khi A-đô-ni-Xê-đéc, vua Giê-ru-sa-lem, hay rằng Giô-suê đã chiếm lấy thành A-hi, và tận-

— 262 —