Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/85

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 83 —

trấn kiêm coi lương-hướng ở Nghệ-an, có cho người nhà quấy hại xứ ấy, họ liền nhao-nhao bảo nhau: « Lão đó là người xa-xỉ, chơi bời, năm trước đã từng làm khó với trấn ta, ta kiện nhưng không được xử. Bây giờ lại làm quốc-sư, nếu để lão ta được làm tể-tướng lần nữa, thì dân chịu sao cho nổi? Chi bằng chúng ta mỗi người tát cho một cái, cho rảnh cái đời lão ấy ».

May được trong bọn có kẻ khuyên giải, nên Khản mới được vô-sự.

Còn Khuông thì là em ruột Dương-phi, người rất ngu-hèn gàn dở, không có tài cán gì hết. Trong án Canh-tý, Khuông có dự vào. Bấy giờ, tôi tớ, họ hàng, bè đảng của Tông, đều bị tai vạ, riêng Khuông không việc gì.

Lúc Tông mới lập, Khuông liền được lên coi cơ Trung úy cùng với Dương-phi nấp đằng sau Tông quyết-định mọi việc. Chư-quân khi ấy đã mỉa rằng: « Cậu ấy có tài-cán gì? Chỉ nhờ cái bóng của người mặc váy mà được đến thế. Nay vừa khỏi vòng khốn-cùng đã muốn giàu sang! Cũng ví như kẻ nhịn đói đã lâu, gặp cơm cố ăn vội-vàng, ăn cho vỡ dạ dầy mới thôi ».