Trang:Hoang Le nhat thong chi.pdf/102

Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 100 —

xuông. Phải mất nhiều của đút cho chúng nó may ra mới xong. Nếu không xong thì phải dùng kế-sách khác...

Thái-phi đáp:

— Nghe nói có tên thư-lại Nhưng-Thọ vốn là một đứa giảo-quyệt, chư-quân mưu bàn việc gì vẫn phải hỏi nó. Sáng mai, Chúa cho người ra dụ nó, rồi sẽ ngỏ ý đút lót, bảo nó hễ nhận chủ-trương việc này thì sẽ giao một vạn lạng bạc, ba vạn quan tiền, nó muốn làm gì thì làm, không cần hỏi đến.

Tông xin vâng lời. Mờ sáng hôm sau, Tông theo những lời Thái-phi đã dặn, sai người thân-tín lẻn ra nói với Nhưng-Thọ và còn hứa rằng: Nếu làm xong việc, sẽ có trọng-thưởng.

Nhưng-Thọ trong bụng đã muốn nhận lời, nhưng còn làm bộ khó-khăn mà rằng:

— Bọn họ muôn người muôn miệng, khó mà nói-năng điều gì. Vả chăng, hễ đã ngỏ-ý đút lót, ấy là họ sẽ ngờ vực. Nếu có vài người nói ngang, cơn giận của họ xung lên, thì lưng tôi phỏng chịu được mấy cái đấm!

Sứ-giả vẫn cố kèo nèo. Nhưng-Thọ ngần-ngừ và đáp: