chị ta vẫn không nghe. Sau Xuân-Hương mới viết bỡn một bài thơ đưa cho chị ta như sau này:
Văng vẳng tai nghe tiếng khóc gì,
Thương chồng nên nỗi khóc tỉ ti!
Ngọt bùi, thiếp nhớ mùi cam-thảo,
Cay đắng, chàng ôi! vị quế-chi.
Thạch-nhũ trần-bì sao để lại?
Qui-thân liên-nhục tẩm mang đi.
Dao cầu thiếp biết trao ai nhỉ?
Sinh ký chàng ôi! tử tắc qui.
Chị ta từ khi được thơ Xuân-Hương, mới nghĩ lại ngấm ngầm, càng lấy làm thương đau lắm, nhưng cũng nể nhời Xuân-Hương khuyên dỗ, trong bụng nghĩ cũng nguôi nguôi dần.
Trước nhà Xuân-Hương có cái vườn cảnh, trong vườn có một cây mít mới bói quả, khách lại chơi bời thường hay ra vườn xem cảnh, thấy quả mít xinh ai cũng mân mó, người nọ nói rằng: « Chị cho tôi quải mít này nhé. » Người kia hẹn rằng: « Chị để dành cho tôi. »
Xuân-Hương nói:
— Các ngài có bụng yêu thì em xin vâng, nhưng xin các ngài thử đề một bài thơ quả mít, xem thơ ai hay thì em xin hiến.