Đường ngoài ga Hàng-Cỏ, lờ-mờ sáng, có một người hành-khách sắp bộ đi đường xa, đồ hành-trang một cái va-li, là ai? thiếu-niên ấm-sinh ở Sơn-tây, Nguyễn-khắc-Hiếu đó. Khi ấy, các bậc tường-thức, các chỗ thân-bằng, nhiều ông cùng ra tiễn; lại một người thiếu-phụ đứng riêng tại một chỗ, thủy chung không có một tiếng nói, lệ hai hàng lâm-dâm như cành hoa lê hạt mưa điểm, thời là người tân-hôn, 16 tuổi, quê ở chùa Hương sông Hát, mới cưới rằm tháng chạp năm thứ 9 Duy-tân. Sau lúc đã bái biệt mà đi, đến Hải-phòng, còi tầu ba tiếng, sóng bể muôn trùng, là bắt đầu Nguyễn-khắc-Hiếu lìa xa cố-thổ.
Đến Saigon, tìm thấy ông Phạm-duy-Tâm. Quả-nhiên, nhân ông Tâm được tiếp hầu một ông quan tây là Vinailles. Ở Saigon ít lâu, rồi theo ông Vinailles sang Đại-Pháp.
Khi còn ở nhà quê, nghe nói nhiều người ở làng cạnh, xuốt đời chân không bước đến tỉnh, lấy làm thương, lấy làm buồn cười. Đến lúc, từ Saigon xuống tầu thủy sang Marseille, từ Marseille lên xe hỏa về Saint Etienne, thời nghĩ lại mấy người làng cạnh nơi cố-lý, mới thật là đáng thương, đáng buồn cười.
Đến Saint Etienne, độ vào 6 giờ chiều, theo ông Vinailles vào một cửa hàng nhớn, tên hiệu là Drayon, bán toàn đồ vàng, ánh đèn điện bựt lên, như hiện thân tại hoàng-kim thế-giới. Chủ-nhân chạy ra tiếp, trông người trọng hậu khác thường. Khi hai ông lên gác nói chuyện thời mình ngồi riêng tại một chỗ. Trưa hôm sau, ông Vinailles về nhà ở Lyon, mình theo tiễn ra ga;