Mình bẩm rằng:
— Xã-trưởng làng Kiên-mỹ thời chúng tôi có định đưa, nhưng họ không giám coi, còn quan huyện Bình-khê thời không thấy ngài hỏi.
Quan Công-sứ lại hỏi:
— Ông đi chơi đó, chỉ là xem cho biết, hay có ý gì không?
— Bẩm, chúng tôi là người làm báo, nhân đi qua đâu muốn xem biết, cũng để hoặc có đăng vào Tạp-chí về sau.
— Vậy thời ông chỉ đi đấy, hay còn định đi chơi những đâu?
— Bẩm còn mấy chỗ nữa ở trong hạt Qui-nhơn, Bình-định- mà chúng tôi muốn đi.
Quan Công-sứ hỏi những đâu. Mình kể ra những chỗ danh thắng ở trong tỉnh-hạt ấy.
Khi ấy, các quan ta ngồi im cả, bỗng thấy quan Tổng-đốc hỏi rằng:
— Anh có định đi nữa thật, hay là chỉ nói bướng?
— Bẩm không phải nói bướng, chúng tôi định đi thật.
— Anh có tiền không mà đi?
— Bẩm, tôi không có tiền.
Quan Công-sứ cười mà hỏi rằng:
— Ông không có tiền, thời lấy gì mà đi?
— Bẩm, tôi còn đợi các anh em ngoài Bắc có gửi mandat vào cho, thời mới có tiền đi.
Khi ấy, các quan cùng buồn cười; duy có quan Tổng-đốc không có vẻ cười, ngài nhìn vào mình mà bảo rằng:
— Chỉ nói bướng!
Quan Công-sứ lại hỏi:
— Nếu ông còn ở lâu lại ở Qui-nhơn, Bình-định, thời ở tại đâu?
Mình trỏ vào quan Bố mà thưa rằng:
— Có lẽ chúng tôi ở trong dinh quan Bố.